Trong chớp mắt, Cố Hi đã được một tuổi.
Bây giờ cậu có thể ngồi, có thể tự “ê a” giao tiếp với mọi người, cũng không còn lo lắng không thể kiểm soát được thân hình nhỏ bé này như lúc trước nữa.
Có điều, thân thể của cậu thật sự rất yếu, một tháng có ba mươi ngày thì cậu nằm trên giường hết hai tám ngày, hai ngày còn lại cũng chỉ quanh quẩn ở trong phủ không thể ra ngoài.
Mỗi tháng, Cố Hi lại phải đổi một loại thuốc mới, ngày nào cũng phải uống thuốc đều đều.
Đến việc cho cậu ra khỏi phòng thôi, mọi người cũng phải chuẩn bị tâm thái, lo lắng cậu lại bị bệnh tiếp.
Cố Hà Uy còn xin Hoàng thượng* điều Thái y trong cung đến túc trực ở phủ của mình, hằng ngày khám bệnh cho tiểu nhi tử.
*Hoàng thượng trong mốc thời gian này là phụ thân của Hạ Minh Triết nha.
Cố Hi nghe chuyện này từ miệng vú nương, suýt chút nữa ngất xỉu.
Thái y từ trước đến nay chỉ khám cho quý nhân trong cung, nếu không phải Hoàng thượng coi trọng cha cậu thì ông đã sớm bị tội danh dĩ hạ phạm thượng, liên lụy tam tộc rồi.
Nhìn vị thái y đang làm trò để chọc cười mình, Cố Hi trầm mặc quay sang hướng khác.
Cố Hà Uy thật sự có thể mời được thái y tới phủ để khám cho cậu, là Hoàng thượng tốt tính hay là cha cậu uy vũ đây?
Cuộc sống hiện tại của Cố Hi chính là cuộc sống của một con sâu lười, ăn có người đút tận miệng, ngủ có người ru, chơi cũng có cả tá người muốn chơi cùng cậu.
Ba huynh đệ Cố gia vừa đi học ở Quốc tử giám về đã lon ton chạy sang phòng Cố Hi chơi, nói là đi học nhưng chỉ có Cố Tư Nhuệ và Cố Ngạn Thanh là học, còn Cố Hoài Du thì chủ yếu là đến đó để chơi cho vui.
“Hi nhi, đệ biết không, hôm nay ở Quốc tử giám có người tè dầm đó”, Cố Hoài Du là chuyên gia hóng chuyện bát quái trong trường, có chuyện gì hay đều chạy về kể cho Cố Hi nghe, mặc dù hiện tại trong mắt mọi người cậu mới chỉ là một đứa trẻ đang tập ngồi.
Cố Tư Nhuệ gõ cái cốc lên trán nhị đệ, dùng giọng nói không mấy vui vẻ trách hắn: “Cố Hoài Du, những chuyện như vậy không nên đem ra bàn tán, cũng không được để Hi nhi nghe thấy nó”
Cố Hoài Du ăn đau, ôm đầu bĩu môi: “đại ca, huynh nói miệng thôi là được rồi, sao còn đánh đệ?”
“Ai kêu đệ nhiều chuyện làm gì?”
Trong lúc hai anh em kia cãi nhau, Cố Ngạn Thanh lại giống như lần đầu gặp Cố Hi, chỉ thay đổi từ hành động nắm chân sang nắm tay.
Nhìn gương mặt nghiêm túc của bé, Cố Hi lại mỉm cười.
Hai huynh đệ đang chí chóe nhau nhìn thấy cảnh này, tiếp tục náo loạn với Cố Ngạn Thanh thêm một hồi lâu.
Vài ngày sau, Linh Sơn tự thông báo trụ trì của bọn họ đi lịch luyện đã trở về.
Cố Hà Uy nhận được tin, vội chuẩn bị đưa Cố Hi tới Linh Sơn tự, hy vọng những lời vị sư thầy kia nói là sai, nhưng sự thật nghiệt ngã lại khiến ông phải đau đớn.
Hoài Kỳ Dương nghe xong, chỉ biết ôm nhi tử khóc lớn một trận, Cố Hi không đành lòng trước nỗi đau của hai người, tay nhỏ của cậu quơ quơ, lau đi nước mắt trên mặt ông.
“Cha...”, mặc dù giọng nói của cậu còn non nớt, phát âm chưa rõ, nhưng cũng có thể miễn cưỡng nghe được.
“Cha đây...cha đây...Hi nhi ngoan”, Hoài Kỳ Dương run rẩy ôm chặt lấy cậu, sự vui mừng khi được nghe câu nói đầu đời của con đã bị nỗi đau phải chia xa lấn át.
Cuối cùng hai người vẫn phải đưa Cố Hi cho trụ trì nuôi dưỡng, nhìn Cố Hi lớn lên khỏe mạnh trong Linh Sơn tự, hai người làm cha cũng đã an tâm phần nào.
Trụ trì Linh Sơn tự rất yêu thương Cố Hi, ông dạy cậu viết chữ, dạy cậu đọc sách, dạy cậu cách đối nhân xử thế.
Cố Hi nói muốn học y, ông cũng không ngại nhờ sư đệ của mình chạy từ trên núi xuống dạy cậu.
Ngoại trừ thời gian tụng kinh niệm phật ra, Cố Hi có thể tự do làm những điều mình yêu thích.
Thời gian thấm thoát trôi đi, Cố Hi đã tròn mười tám tuổi, từ một đứa nhỏ ốm yếu bệnh tật trở thành một ca nhi xinh đẹp, tài đức vẹn toàn.
Cảm nhận từng đợt gió lạnh cắt qua da thịt*, Cố Hi nghĩ tới trụ trì, nghĩ tới người thầy dạy cậu y học, nghĩ tới các vị sư huynh sư đệ trong Linh Sơn tự, lại nghĩ tới gia đình Cố Hà Uy thường len lén nhìn mình ở đằng xa.
Cậu cứ thế này mà chết sao?
*đoạn này là Cố Hi đi hái thuốc bị rơi xuống vực nha..