Cố Hi năm nay 23 tuổi, đang học năm cuối đại học dược, từ nhỏ cậu đã được ông nội hướng dẫn phân biệt dược vật, thỉnh thoảng sẽ đưa cậu lên núi hái thảo dược
Ông nội cậu là một thầy thuốc trung y nên Cố Hi bây giờ cũng kế nghiệp nghề bốc thuốc của ông, Cố Hi lên thành phố sinh sống từ năm 18 tuổi, mấy năm qua cậu chăm chỉ học tập lấy học bổng thêm một chút tiền tiết kiệm khi làm việc bán thời gian đều gửi về quê để ông nội cải thiện cuộc sống
Không ngờ rằng, sau ngày cậu tốt nghiệp đại học, người hàng xóm dưới quê gọi điện thoại lên bảo cậu sắp xếp thu dọn về quê một chuyến!
Cố Hi nghe tin, cậu dại ra một lúc, đồ cũng không kịp xếp vội vàng chạy đến ga tàu bỏ ra số tiền lớn mua vé đoàn tàu sắp chạy
Cố Hi ngồi trên toa tàu, dựa đầu bên cửa sổ, ánh mắt thất thần nhìn về phía những dãy núi, nơi đó là quê của cậu
Cậu bi thống, cậu đau khổ lẫn tự trách, trách mình quá ngu ngốc
Nguyên lai chính là dạo gần đây sức khỏe của ông không được tốt, vậy mà cậu không nghe ra chút gì không ổn trong giọng nói của ông khi nói chuyện qua điện thoại
Qua hơn nửa ngày trời, rốt cuộc Cố Hi cũng trở về nơi cậu sinh ra và lớn lên, cậu chạy một mạch tới căn nhà quen thuộc làm bạn với mình từ nhỏ đến lớn đó
Căn nhà trước đây mặc dù rất yên tĩnh nhưng vẫn mang hơi thở ấm cúng của gia đình nhưng bây giờ trước mắt Cố Hi lại là một căn nhà hiu quạnh, sắc trời ảm đạm càng làm cho ngôi nhà thêm đơn độc, thiếu sức sống
Cố Hi nhấc từng bước chân nặng nề, bóng cậu trải dài trên cánh cửa
kẽo kẹt!.
.
Cánh cửa mở ra, bên trong còn thoang thoảng mùi thảo dược thơm mát
Cố Hi lại gần căn phòng đang khép hờ, từ bên trong vọng ra tiếng nói già nua, mệt mỏi
"xin lỗi hôm nay ta không tiện bốc thuốc, đợi vài ngày sau lại tới.
.
khụ.
.
khụ.
.
"
Sau đó là những tiếng ho khan không ngừng nghỉ, Cố Hi tăng nhanh bước chân, cậu mở cửa phòng, bên trong chỉ có ánh nến mờ nhạt lung lay
Trên giường, lão nhân suy yếu đang chống một tay trên thành giường, tay còn lại thì bưng miệng ho khan
Trái tim Cố Hi quặn đau từng đợt, cậu chạy lại đỡ tay lão nhân gia, kêu một tiếng "ông nội"
Giọng cậu nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu nhưng trong căn phòng yên tĩnh phá lệ rõ ràng, còn mang theo chút giọng mũi nghẹn ngào
"Cố! Hi, sao con lại ở đây.
.
khụ.
.
"
"đây là nhà của con, con không ở đây thì ở đâu cho được"
"ý ta không phải cái này.
.
khụ.
.
"
Cố Hi vuốt nhẹ lưng ông, nói: "nội, con biết hết rồi, người.
.
đừng lừa con nữa, mấy ngày sau này, con ở nhà với nội, được không"
"con! được rồi, vậy ông già bệnh này đành nhờ con chăm sóc, miễn con không chê ta là được rồi"
"con nào dám chê nội chứ, người ở lâu trong phòng cũng không tốt cho thân thể, chúng ta ra ngoài hóng gió một chút"
"được"
"con đỡ nội"
"nội, tối nay nội muốn ăn gì, con nấu"
"ta không kén ăn, chỉ cần là tiểu Hi nấu, ta đều ăn"
"vậy tối nay chúng ta ăn thanh đạm chút đi"
"cứ theo ý con mà làm"
Cứ như thế, Cố Hi chăm sóc ông nội được nửa tháng, mặc dù ngày nào cũng tươi cười nhưng cả cậu và ông nội đều biết ông đã không thể cầm cự lâu hơn được nữa rồi
Rồi cái ngày ấy cũng đến, Cố Hi thực bình tĩnh lo liệu tang sự cho ông, cũng cảm ơn sự quan tâm của hàng xóm láng giềng
Đêm đến, Cố Hi lẳng lặng đến phần mộ mới xây, cậu ngồi co ro bên cạnh ngôi mộ, nước mắt bắt đầu lã chã rơi, những đau đớn trước đó đổ ập đến khiến lớp vỏ ngụy trang của cậu bị vỡ nát
Cố Hi cứ khóc, khóc mãi đến khi dần dần mất đi ý thức.
.