Cố Văn bước tới, giật lấy điếu thuốc từ tay người phụ nữ rồi dí vào gạt tàn: “Muốn hút thì ra ngoài mà hút”
“Cháu trai và cháu gái của mẹ đâu?
Còn cả vợ con, Mộc Mai, mẹ muốn xem xem nó là người phụ nữ như thế nào mà lại khiến con mê mẩn đến vậy”
Lương Bích Dao tùy ý nhìn quanh căn phòng, tới đây lâu như vậy rồi cũng không thấy cái người xưng là “con dâu”kia.
Cố Văn ngồi trên ghế sô pha, mặc dù đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh gặp bà ấy, nhưng bây giờ khi thực sự gặp.
được bà ấy, trong lòng lại chẳng có chút vui mừng nào, trái tim bình yên như mặt hồ không một gợn sóng.
“Tại sao lúc trước khi xem ảnh ta thì thích thú đến vậy mà bây giờ gặp được người thật lại làm như không quen biết” Lương Bích Dao trêu chọc người đàn ông trước mặt, nói thật, trước đây bà ta chưa từng nghĩ việc có con có gì thú vị, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ trâm lặng của con trai mình, Lương Bích Dao lại thấy thú vị vô cùng.
Phải nói rằng Lương Bích Dao có chút hối hận vì lúc trước đã không mang đứa trẻ này đi cùng, nếu Cố Văn ở bên cạnh cô ta có lẽ sẽ còn ưu tú giỏi giang hơn bây giờ.
“Tôi không rảnh ngồi đây tán gấu với bà, bà có gì cứ nói thẳng, nếu không có việc gì thì về đi!”
Cố Văn ngồi sang một bên trâm tư suy nghĩ, tự hỏi vợ mình sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy vị khách bất ngờ này.
Lương Bích Dao không quan tâm anh đang nghĩ gì, chỉ thản nhiên đánh giá căn biệt thự.
Phải nói rằng mắt nhìn của con trai bà ta cũng không †ồi: “Mẹ nghe nói công ty đã bị con mua lại rồi.
Gần đây còn có chuyện gì khiến con phiền lòng sao?”
Cố Văn nhìn điếu thuốc đang nghi ngút khói trước mặt: “Tình hình hiện giờ của Mộc Mai không được tốt lắm” “Sao?”
Lương Bích Dao sững người, cũng không biết cụ thể là chuyện gì.
Cố Văn đứng dậy đưa Lương Bích Dao lên lầu, vừa mở cửa đã thấy Mộc Mai đang ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, ngay cả khi có người đến cũng không có phản ứng gì: “Con bé bị sao vậy?”
“Cô ấy đang mang thai thì bị bắt cóc.
Cô ấy bị giam hai ngày hai đêm, hoảng sợ mà sinh con trong nhà kho.
Lúc được giải cứu thì đã như thế này rồi”
Mỗi khi nghĩ đến những gì đã xảy ra với vợ, anh chỉ hận mình vì đã không bảo vệ được cô.
Thấy vợ đến cả mình cũng không nhận ra, Cố Văn lòng đau như cắt.
Lương Bích Dao nhìn Mộc Mai lúc này lại nhớ tới mình năm đó khi mang thai Cố Văn, mặc dù bà ta cũng phải một mình ở bệnh viện sinh con nhưng tình hình vấn còn tốt hơn tình hình của Mộc Mai rất nhiều.
“Để mẹ vào xem một chút” Lương Bích Dao bước vào, nhìn người phụ nữ có đôi mắt đờ đần và sắc mặt ảm đạm, đưa tay kéo chăn bông ra: “Bà đang nhìn gì 2" Mộc Mai không hề có phản ứng gì, vẫn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Lương Bích Dao quay đầu con trai mình: “Đứa trẻ đâu?” Chắc hẳn do nghe thấy nhắc đến đứa bé, Mộc Mai quay đầu lại, nắm lấy tay Lương Bích Dao: “Đứa bé? Bà nhìn thấy con tôi rồi sao? Chúng rất ngoan phải không?”
Mộc Mai nắm lấy tay Lương Bích Dao, nụ cười hạnh phúc đã mất từ lâu hiện trên khuôn mặt cô, khác hẳn vẻ ngây ngốc mới nấy..