“Cô lại làm loạn cái gì, Cố Văn đã bỏ ra một khoản tiên để mua lại công ty rồi.
Nếu cô làm loạn thế này, đừng trách tôi không nể mặt”
“Tôi làm loạn? Tôi làm loạn cái gì?
Cố Đình, rốt cuộc anh đã từng nghĩ cho Cố Nam chưa? Trong lòng anh chỉ nghĩ đến con tiểu tiện nhân đó thôi! Khi đó tôi còn đang mang thai Cố Nam, anh lại mang thẳng con hoang đó về.
Cố Đình, rốt cuộc anh có trái tim không vậy? Anh đã quên chuyện hồi đó anh năn nỉ nhà họ Bạch, xin tôi lấy anh thế nào rồi à?
Giờ nghĩ lại nếu hồi đó con tiện nhân đó chịu ở bên anh thì nhà họ Cố ngày hôm nay có còn chỗ dung thân cho mẹ con tôi không?”
“Bạch Vũ, đừng có ức hiếp người quá đáng.
Tôi nói cho cô biết chuyện năm đó không liên quan đến bất cứ ai, cứ xem như là lỗi của tôi đi, cô hà tất phải đố lỗi cho người khác.
Còn tôi, tôi chẳng qua chỉ đang cố hết mình để theo đuổi Tình yêu mà thôi.”
Nghe những lời này của Cố Đình, Cố Văn lắc đầu bất lực, thầm mừng vì anh và Cố Nam không giống như ông ta nói khoác không biết ngượng mồm để che giấu cho lỗi lâm của bản thân: “Tôi không muốn nói thêm về hợp đồng nữa, chỉ cần ký cho tôi càng sớm càng tốt là được, sau này chuyện công ty không phiền bà nhọc lòng nữa.
Đúng rồi dì à, nếu dì còn muốn Cố Nam đến công ty làm việc thì có thể đến nhà họ Cố tìm tôi.
Dù sao người làm em trai như tôi cũng không thể đẩy anh trai mình vào đường cùng được”
Nói xong Gố Văn cùng hai cấp dưới rời đi.
Cố Đình vẫn cầm hợp đồng trong †ay, nhân lúc ông ta còn đang ngây người chưa kịp phản ứng, Bạch Vũ đã giật lấy hợp đồng và xé nó ra từng mảnh.
Đợi đến khi Cố Đình sực tỉnh muốn giành lại thì cũng đã quá muộn, Cố Đình tức không nhịn nổi hét lớn: “Bạch Vũ, cô điên rồi sao? Cô nhìn bản thân mình đi, đâu còn dáng vẻ hiền lành đoan trang ngày xưa, rõ ràng chỉ là mụ đàn bà chanh chua”
Sao ông ta có thể ngờ rằng cô tiểu thư đại gia khuê tú ngày xưa và người đàn bà chanh chua không chút hình tượng nào.
lúc này lại là cùng một người.
Thực sự là do bị ép đến đường cùng ư? Hay “đại gia khuê tú” chỉ là một chiếc mặt nạ ngụy trang trước mặt người khác của cô ta?
Bạch Vũ cười một cách điên cuồng: “Tôi biến thành thế này còn không phải do ông ép sao? Cha con các người cấu kết với nhau làm việc xấu, què chân hẳn chỉ là một vở kịch các người diễn trước mặt người khác hòng đoạt lấy công ty!” Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Bạch Vũ lúc này, Cố Đình chỉ đành bất lực lắc đầu.
Bạch Vũ tiếp tục cười lớn, vẻ mặt điên cuồng giống như chịu kích thích rất lớn, ngồi ở trên sô pha: “Cố Đình, tôi nói cho anh biết, cái Cố Nam không có được, dù có phải hủy, tôi cũng sẽ không để nó rơi vào tay thằng con hoang đó”
Nhìn bộ dạng phát điên của bà ta, Cố Đình chẳng buồn giải thích gì nữa, lạnh lùng nhìn bà ta: “Muốn có công ty?
Cũng không nhìn xem bản thân cô có năng lực giữ được công ty không”
Cố Đình đóng sầm cửa lại bỏ đi, còn Bạch Vũ thì ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách khóc như mưa.
Bao nhiêu năm nô lực và hi sinh của bản thân giờ đây có vẻ giống như một trò đùa.
Cố Văn trở về biệt thự của mình, như thường lệ mở cửa phòng, nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách liền ngây người: “Sao bà lại ở đây?”
“Mẹ trước giờ chưa từng gặp con, vậy mà con vân có thể nhìn ra mẹ là ai.
Xem ra ngày thường con con cũng hay nghe ngóng tin tức của ta và thu thập ảnh của ta” Người phụ nữ vừa nói vừa liếc nhìn hắn rồi hít một hơi điếu thuốc trên tay..