Giang Ngôn đeo bám nói muốn đưa cô đến phim trường, Ngôn Hạ kịch liệt từ chối.
Tình cảnh bây giờ nếu 2 người còn xuất hiện chung trong 1 khung hình thì không biết sẽ bị phóng viên viết thành cái gì.
Nhưng Giang Ngôn cứ như vậy ôm lấy cô ,ôm thật chặt,không chịu buông ra. Ngôn Hạ vừa thắc xong cà vạt cho anh, cánh tay từ trước ngực khẽ chuyển xuống, ôm lấy eo của anh :
- Ngoan, bây giờ chưa đi cùng được!! Nếu vô tình bị chụp được anh sẽ bị fan CP mắng !!!
- Anh mặc kệ!!! Cũng không phãi chưa bị mắng bao giờ!!!
- Nghe lời, nếu không em sẽ giận!!!
Ngôn Hạ trầm mặt nhìn anh, rồi trực tiếp giành lấy điện thoại của anh, gọi tài xế đến đón anh.
Giang Ngôn nài nĩ không tác dụng , đành ngoan ngoãn ôm cô một hồi lâu, mới chịu buông ra.
Anh hôn lên môi cô một cái, rồi mới rời nhà đến công ty.
Ngôn Hạ ngước mắt nhìn xe của anh đi mất mới xoay người rời đi.
Thần sắc lạnh lẽo như kết băng sương,Ngôn Hạ lấy điện thoại ra gọi cho quản lí và Trợ lí của Tần Diệp.
Phần lớn mọi người đều không biết CP là giả , nhưng quản lí và trợ lí của 2 người đương nhiên biết.
Họp báo, Tần Diệp làm ra 1 màn cầu hôn như vậy cũng dọa họ đến muốn đột tử luôn rồi .
Sau đó lại không liên lạc được với anh, họ không hoảng loạn mới lạ.
Tiểu khả ái nhà họ, bây giờ tạo phản sao??
Người khác không tìm được Tần Diệp, nhưng cô thì khác. Cô biết anh ở đâu.
Căn nhà ngoại ô thành phố M.
Ngôn Hạ gõ cửa hồi lâu không có phản ứng, cô gọi điện thoại cho anh, rõ ràng nghe được tiếng chuông điện thoại từ bên trong nhà.
Cô nhíu mày, ở bên trong mà sống chết không mở cửa??
Ngôn Hạ lục tìm trong túi xách cô đeo bên hông, lại không mang chìa khóa!
Ngôn Hạ nhìn cánh cữa, ai oán mặc niệm cho nó 1 lần, rồi ngay khi suy nghĩ phá cửa bốc lên lần hai,cô co chân đạp 1 cái vào cữa. Cánh cữa đáng thương bung ra.
Ngôn Hạ choáng váng, trong nhà đen kịt tối ôm 1 màu ,loạn thành 1 mảnh... Chai bia, mảnh vỡ thủy tinh và nhiều thứ la liệt trên sàn nhà.
Không biết tại sao, tim cô thắt lại 1 cái, có 1 cảm giác bất an sợ hãi kì quái len lõi rồi lớn dần trong cô.
- Diệp Tử....Diệp Tử...
Ngôn Hạ đi 1 vòng trong nhà không thấy anh, sự lo lắng biến thành sợ hãi.
Ngang qua nhà tắm , cô nghe tiếng nước rĩ rã .
Sắc mặt Ngôn Hạ biến hóa, lặp tức xông vào nhà tắm.
Tần Diệp nằm trong bồn tắm ngập nước,toàn thân ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch , trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Người thanh niên có phần suy yếu, còn kèm theo mấy phần thống khổ.
- Diệp Tử, Anh sao vậy??
Ngôn Hạ hoảng sợ,bộ dáng này của anh nhìn có chút đáng sợ, người không biết còn tưởng là hiện trường tự sát đó.
- Diệp Tử... Diệp Tử..
Ngôn Hạ lay anh thật lâu anh mới mở mắt nhìn cô. Anh trầm mặc nhìn cô thật lâu đột nhiên ôm chầm lấy cô:
- Tiểu Hạ, chúng ta cùng về Bacelona được không??? Em về Bacelona cùng anh!! Được không???
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(216)
Giọng Tần Diệp khàn đặc, thống khổ đau đớn .
- Anh hối hận rồi, anh không muốn ở lại nơi này nữa!!!
- Diệp Tử ? Ngôn Hạ hoang mang nhìn anh.
- Tiểu Hạ, anh không muốn mất em! Chúng ta về Bacelona đi, được không??
Tần Diệp có chút kích động , cả người anh run rẩy bấu chặt cô.
Ngôn Hạ cơ hồ đã hiểu anh đang nghĩ gì. Trái tim cô co rút 1 cái . Ngôn Hạ vổ vổ vai anh.
- Diệp Tử, anh bình tĩnh đi! Đứng lên , chúng ta ra ngoài trước đi. Được không??
Hốc mắt anh nóng bỏng, đôi mắt nhìn cô chỉ còn xót lại sự yếu đuối. Tần Diệp yếu ớt để cô dìu anh đứng lên khõi bồn nước. Cả người anh nóng bừng, phát sốt.
- Ra ngoài thay quần áo!!
Ngôn Hạ có chút tức giận , dìu anh từ nhà tắm ra ngoài. Cô lặng lẽ nhìn dáng vẽ đau khổ thất thần của anh mà trái tim âm ỉ nhức nhói.
Tần Diệp 1 thân ướt sũng ngồi trên giường ôm đầu. Toàn bộ tinh thần và sức lực anh như bị rút cạn, anh nghẹn ngào:
- Anh đã trở thành kẻ mạnh rồi! Vì sao em vẫn không ở bên cạnh anh?
Ngôn Hạ lấy khăn sạch lau tóc cho anh, nhìn bộ dạng đau khổ , u uất của anh cô khẽ thỡ dài.
- Diệp Tử !!
Cô vừa lau tóc cho anh, vừa nói với anh .
- Đừng khóc !! Kẻ mạnh sẽ không khóc!
Tần Diệp nghe xong, an tĩnh nhìn cô chăm chú, ánh mắt anh sâu lắng trầm tư.
- Tiểu Hạ, anh yêu em!!!
Lòng ngực Ngôn Hạ co thắt, có lẽ cô đã vô tình gây tổn thương và đau khổ cho anh.
Bàn tay lau tóc cho anh dừng lại, ngón ta
y Ngôn Hạ từ từ co lại nắm chặt, lòng bàn tay đau nhói.
- Diệp Tử, xin lỗi !!!
Tần Diệp thất thần im lặng hoàn toàn, Ngôn Hạ đem quần áo khô đến để bên cạnh anh, rồi đi ra ngoài.
Tần Diệp nhìn theo bóng lưng cô, nổi bi thương tràn đầy trong đôi mắt. Gịong anh rất nhỏ:
- Anh sẽ không buông tay em đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT