Lâm Vãn áp sát ép sư phụ vào vách hang động, đôi môi anh đào hé mở vì thích thú, nụ cười trên môi còn rạng rỡ hơn cả mùa xuân.
Nếu bỏ qua hành vi ngang ngược lúc này của nàng là bóp cổ, ấn vào tường và những vết đỏ giữa hai lông mày, nàng trời sinh tựa như ngọc bích, giống như một thiếu nữ ngây thơ đáng yêu khiến người khác yêu thương.
Bị tiểu đồ đệ bóp cổ ấn lên tường, bởi vì động tác quá mạnh bạo, sợi dây xích màu đen đột nhiên phát ra tiếng động, vừa sắc bén lại vừa lạnh lẽo.
Làn da Ly Vọng trắng bệch, vết thương trên người nứt ra, cảm giác đau đớn từ xương cốt truyền đến tứ chi, hắn không kiềm nén được thở hổn hển đôi môi rớm máu của nàng từ từ rỉ máu, hòa vào đôi môi của nàng.
“Vãn Vãn…” Cho dù vào giờ phút này, hắn bị tiểu đệ tử của mình bóp cổ, ép vào tường, chảy máu khắp người, Ly Vọng vẫn gọi tên nàng, giọng nói mang theo sự dịu dàng vô hạn, chìm đắm như thể được bao bọc trong cát và máu.
Lông mi dày rậm của nam nhân không ngừng run rẩy, trong ánh sáng mờ ảo, Tiên quân thánh thiện, ngay thẳng, da trắng môi đỏ, quần áo màu trắng dính máu, mang vẻ đẹp mong manh bị ngược đãi, quyến rũ.
Loại vẻ đẹp kỳ lạ và quyến rũ này càng thu hút Lâm Vãn.
Tiểu cô nương có chút ngây ngốc, tay bóp cổ hắn hơi buông lỏng, chớp chớp hàng mi dài cong vút, thầm nghĩ sư tôn của nàng thật sự rất đẹp trai, nàng rất muốn có được.
Một thứ đẹp như vậy chỉ có thể là của nàng.
“Sư phụ thật đẹp, hai chúng ta song tu có được không, như vậy sư phụ chính là Vãn Vãn, tu vi của Vãn Vãn cũng có thể được nâng cao.” Nàng vui vẻ nói, trong mắt lóe lên sự hưng phấn.
“Vãn Vãn nghe lời, ta là sư phụ của con.” Ly Vọng khó khăn mở miệng, yết hầu nhô lên trượt trong lòng bàn tay của thiếu nữ: “Sư phụ và đệ tử cùng tu luyện là trái với quy luật của thiên địa, Vãn Vãn, vi sư biết con là một đồ đệ tốt, vi sư một tay nuôi nấng con khôn lớn, có thể dung túng tất cả mọi chuyện của con, nhưng chuyện cùng song tu…”
Hắn muốn nghiêm khắc khiển trách hành vi hoang đường của tiểu đệ tử, nhưng lúc này, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sức sống của thiếu nữ, hắn hơi sững người, chỉ nhẹ giọng nói bốn chữ: “Tuyệt đối không được.”
Không có chút răn đe nào.
Rõ ràng là tiểu cô nương không để ý đến lời nói của hắn, vẫn thích thú nhìn chằm chằm hắn, cơ thể run lên vì phấn khích.
Dấu đỏ giữa lông mày trở nên sáng hơn.
Lông mày Lâm Vãn lóe lên tia sáng đỏ, ánh sáng đỏ phản chiếu trong mắt nam nhân, đôi mắt Ly Vọng yên lặng gợn sóng, đột ngột co rút lại.
Hắn là sư phụ của nàng, thực sự không thể hiểu được điều này có nghĩa là gì.
Lúc này, tâm trạng nàng quá kích động, dục vọng quá lớn, tinh thần bấn loạn, hắn nhất định phải làm cho nàng tỉnh táo lại.
“Vãn Vãn, mau tháo đinh Toả Hồn cho sư phụ, sư phụ phải truyền linh lực để thanh lọc cho con.” Ly Vọng cố gắng chịu đựng sự đau đớn của xiềng xích và những chiếc đinh Toả Hồn, nhẹ nhàng nói với thiếu nữ.
Dáng người hắn cao lớn, gầy gò, Lâm Vãn ở trước mặt hắn yếu đuối như một con thỏ, nhưng chính con thỏ này đang bóp cổ hắn thô lỗ ép vào tường, lúc này vị Tiên quân thật sự không thể động đậy.
Ánh sáng đỏ giữa hai lông mày của thiếu nữ càng lúc càng chói mắt, sắc mặt của Ly Vọng cũng trở nên tái nhợt.
Hắn ho mạnh hai tiếng, máu tươi lại chảy xuống môi.
Sợi xích khóa hai tai hắn được làm bằng sắt đen ngàn năm tuổi, có thể giam cầm pháp lực và linh lực của người khác, hơn nữa, chỉ riêng thượng cổ thánh vật đinh Toả Hồn, xương cốt của hắn bị đóng đinh, pháp lực cũng bị khống chế, cho dù hắn là tiên quân Ly Vọng, lúc này cũng không thể thoát khỏi.
Ly Vọng không thể sử dụng pháp lực, cơ thể cũng không nhúc nhích được, hắn không còn sức lực cũng không dám hét lên với tiểu đồ đệ, sợ nàng sẽ sợ hãi mà khóc.
Vì thế để cho nàng tỉnh táo lại, nam nhân cúi đầu xuống, sau khi cân nhắc hắn vươn đầu lưỡi đỏ tươi, liếm lên bàn tay trắng nõn của nàng.
Mu bàn tay mềm mại bị chạm vào, có chút ướt át lạnh lẽo, Lâm Vãn ngẩng đầu.
“Vãn Vãn… nghe sư phụ bình tĩnh lại, sư phụ sẽ không rời bỏ con, sư phụ sẽ vĩnh viễn là sư phụ của con.” Không đành lòng sử dụng pháp lực với nàng, không thể khiển trách nàng, cũng không thể nói nặng lời với nàng, trước tình huống tâm trạng Lâm Vãn không ổn định, hắn chỉ có thể sử dụng phương thức gần như đồi trụy này để thu hút sự chú ý của nàng, khiến nàng tỉnh táo lại.
Nàng là đứa trẻ ngoan, cho đến bây giờ Lý Vọng vẫn nghĩ như vậy, cho nàng hết thảy sủng ái và dịu dàng, ngoại trừ chuyện song tu phá vỡ quan hệ sư đồ này.
“Sư phụ sẽ không trách con, vĩnh viễn là sư phụ của con, nhưng chuyện song tu này, chúng ta… quyết không thể làm, quan hệ sư đồ liên quan đến đạo đức cương thường, tông môn nghiêm khắc cấm.”
Sư phụ nàng nói gì, một chữ nàng cũng không nghe vào, lúc này nàng đang choáng váng vì cái chạm lên tay ướt át và lạnh lẽo lúc nãy.
Vừa rồi đầu óc nàng còn choáng váng, hình như nhìn thấy sư phụ vươn đầu lưỡi liếm tay nàng… hình như lại không có…
Đầu óc Lâm Vãn lúc này có chút mờ mịt, trong cơ thể nàng có một luồng sức mạnh không rõ truyền đến khiến nàng bối rối, thành thật đi theo dục vọng của mình, làm theo những gì mình muốn.
Lúc này, sau khi được sư phụ liếm tay, Lâm Vãn mới hồi phục lại tinh thần, mới nhận ra mình đang tận lực bóp cổ sư phụ.
Sắc mặt sư phụ tái nhợt, đuôi mắt đỏ ửng, đôi mắt đào mông lung huyền ảo, dường như nổi lên một tầng sương mù mờ mịt.
Nàng còn sử dụng pháp lực, Lâm Vãn nghĩ, nàng dùng sức như vậy, liệu sư tôn có thể bị nàng làm cho ngạt thở không?
Nàng luôn rất tôn trọng sư phụ, Lâm Vãn cảm thấy nàng không thể mất kiểm soát quá mức như vậy, nếu sư phụ thật sự bị nàng làm cho ngạt thở thì phải làm sao, vậy nàng sẽ không còn sư phụ nữa.
Việc này phải làm từng bước một, từ từ lên kế hoạch, chỉ cần chạm vào trước, đợi đến khi tu vi của nàng tiến bộ, nàng sẽ mạnh mẽ chiếm lấy song tu!
Vì thế, Lâm Vãn buông tay ra.
Cổ nam nhân trắng nõn, chỗ bị nàng bóp đã hằn lên vết đỏ rất rõ rệt.
“Nếu sư phụ không đồng ý song tu, trước tiên chúng ta tu luyện thần giao đi!” Đột nhiên Lâm Vãn nghĩ đến điều này, đảo mắt, lưu luyến tựa vào lồng ngực trần của nam nhân: “Ta đã xem thần giao trong sách, thực sự muốn thử một lần, sư phụ, người dạy ta có được không?”
Đúng vậy, Lâm Vãn cũng không hiểu thần giao là chuyện gì xảy ra, thần thức của nàng chưa bao giờ đến nơi trú ngụ linh hồn của nàng, tự nhiên nàng cũng chưa đi qua nơi trú ngụ linh hồn của sư phụ……
Nhưng nàng học rất giỏi.
“Thần giao…”
Ý thức Ly Vọng hỗn loạn, thấp giọng nói ra hai chữ này, nhưng ngay sau đó, hắn kinh người nhận ra lời tiểu đệ tử nói, hắn đột nhiên nhướng mí mắt lên, nghiêm nghị nói: “Lâm Vãn!”
Vì nghe được hai chữ thần giao, đồng tử của hắn chấn động, không kiềm chế được mà hét gọi tên nàng.
Nhưng mà, chỉ là lớn tiếng gọi tên nàng thôi, ngay sau đó, còn chưa nhìn thấy đôi mắt ướt sũng của thiếu nữ đã vội xin lỗi: “Xin lỗi, Vãn Vãn, sư phụ không nên quát con, cũng không có ý định la mắng con.”
Đầu hắn nặng nề cúi xuống, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt: “Nhưng mà, đừng có làm loạn…” Ly Vọng cười khổ, sợ rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ phát điên.
“Không dạy thì không dạy…” Nếu sư phụ không dạy, lẽ nào nàng không biết thần giao là gì, Lâm Vãn dứt khoát không cần, nàng sờ cơ bắp săn chắc của sư phụ, đường cong rõ nét của lồng ngực, cảm giác tay rất tốt.
Cứ như vậy, nàng vui vẻ chơi đùa, rất nhanh gác chuyện song tu thần giao sang một bên.
Tuy nhiên một lúc sau, có một giọt mồ hôi rơi trên trán của nàng.
Lâm Vãn dừng động tác, đưa tay sờ giọt nước trên trán, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của sư phụ ửng đỏ không ngừng đổ mồ hôi.
Những giọt mồ hôi chảy dài theo sườn mặt lạnh lùng của nam nhân rơi xuống.
Từ góc độ này, Lâm Vãn có thể nhìn thấy rất rõ cổ họng đang co giật của sư phụ, hàng mi dài khẽ run, đôi môi khó chịu hé mở.
Nhìn rất cuốn hút.
Muốn hôn.
Giây phút này nàng nghĩ như vậy, ngay sau đó nàng làm như những gì đã nghĩ.
Cánh tay mảnh mai của thiếu nữ đột nhiên nắm lấy vạt áo rộng thùng thình của nam nhân, nàng kiễng chân ôm lấy cổ hắn.
Bởi vì động tác quá đột ngột, đầu của nam nhân bị buộc phải cúi xuống, trong nháy mắt, khuôn mặt rạng rỡ, chói mắt của nữ nhân đã ở trước mặt hắn ở khoảng cách rất gần.
Vì quá bàng hoàng, đồng tử của hắn trợn trừng, đôi mắt uể oải, lông mi dài rậm run rẩy, như lướt trên gương mặt trắng nõn của thiếu nữ.
Hơi thở ấm áp của hai người hòa quyện vào nhau, hương thơm từ cơ thể của thiếu nữ hòa vào hơi thở của hai người, lưu luyến quanh quẩn trong mũi nam nhân, thậm chí hòa vào vết thương trần trụi trên người hắn bắt đầu ngấm vào máu.
Ly Vọng thật sự giật mình.
Tiểu đồ đệ ngoan ngoãn của hắn đột nhiên ôm lấy cổ hắn, môi họ gần như chạm vào nhau, khoảng cách này thực sự quá… gần, mối quan hệ thầy trò mà hắn cố gắng duy trì sắp bị phá vỡ.
Nhưng hắn là sư tôn, cũng là tông chủ Thanh Vân môn, điều cấm kỵ giữa mối quan hệ của sư đồ tuyệt đối không được phá vỡ.
Nghĩ đến điều này, Ly Vọng cắn đầu lưỡi của mình, dòng máu tươi từ bên môi chảy ra.
Nỗi đau làm cho ý thức của hắn tỉnh táo hơn.
“Sự phụ thật đẹp, rất muốn hôn sư phụ.” Một tay Lâm Vãn đặt ở lồng ngực vạm vỡ xinh đẹp không ngừng phập phồng của nam nhân, một tay ôm lấy cổ hắn, ánh mắt cong cong mỉm cười, nhắm mắt lại định hôn.
“Vãn Vãn, đừng…”
Nam nhân đau đầu, nhắm mắt lại, không nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ trước mắt nữa, theo bản năng mở miệng, cố gắng ngăn cản hành vi ngỗ ngược và ngớ ngẩn của tiểu đồ đệ này.
Tuy nhiên, khi hắn gọi hai tiếng Vãn Vãn, đôi môi mềm mại của thiếu nữ vẫn chưa hạ xuống như hắn mong đợi.
Đôi môi nam nhân hé mở ra, run rẩy.
Lời nói tiếp theo còn chưa kịp nói ra, hương thơm trên người nàng đã biến mất, trên môi trên mũi hắn không tìm thấy tung tích.
“Vãn Vãn.” Nam nhân khẽ gọi tên nàng, chậm rãi mở mắt ra.
Con ngươi đen láy, thâm sâu đã bị mồ hôi làm ướt, hàng lông mi dài cũng bị dính nước.
Hắn giật mình nhìn lại, trong mơ hồ chỉ nhìn thấy hang động trống rỗng.
Khuôn mặt tươi sáng của thiếu nữ đã biến mất, trong hang động không có bóng dáng của y phục đỏ, bên tai cũng không còn vang lên tiếng chuông bạc trên cổ tay nàng.
Chiếc chuông bạc mà hắn tự tay buộc cho nàng.
“Vãn Vãn.”
Ly Vọng thấp giọng gọi tên nàng, lông mi dài ẩm ướt che kín con ngươi đen kịt khó dò, không ai có thể phát hiện ra.
Đôi lời tác giả:
Tưởng được hôn nhưng đột nhiên nữ chính lại biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT