Tiểu cô nương vung kiếm về phía hắn, hỏi hắn có phải muốn giết nàng.
Tứ phía nổi gió lớn, bầu trời tối sầm, trong cơn bão cát, thiếu nữ mặc y phục nhược phong, nụ cười rạng rỡ nhưng dáng vẻ nhỏ bé đơn độc khiến người ta thương xót.
Bóng dáng tiểu đồ đệ càng ngày càng mờ nhạt, nam nhân cười khổ, trên môi rỉ máu, ánh mắt lặng im không có ánh sáng.
Hắn đột nhiên thấy mình đang ở ranh giới sự điên cuồng.
Có lẽ, từ lúc hắn nhận nàng làm đệ tử, hắn đã sai.
“Vãn Vãn, sư phụ… sao ta lại muốn giết con.” Ly Vọng lắc đầu, giọng nói khàn khàn, giọng hắn rất nhỏ, cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc phát điên của tiểu đồ đệ: “Con là Vãn Vãn, là đồ đệ duy nhất của Ly Vọng ta. Vãn Vãn, sau này ta tuyệt đối không nhận đồ đệ nữa, kiếm sư phụ không bao giờ chĩa vào con, đừng nói đến muốn giết con.”
Xung quanh đẫm máu u ám, bầu trời tối sầm, nhưng giọng nói nam nhân chậm rãi phát ra như dòng suối trong vắt, rửa sạch mọi bóng tối.
Nhất thời, tà khí xung quanh tiêu tan, nhưng tà khí trong cơ thể Lâm Vãn không những không giảm mà còn tăng lên.
Khung cảnh trước tháp Triều Vân là một mớ hỗn độn, thi thể xếp chồng lên nhau, máu chảy đầy sân. Trong bóng tối gần đó, Ma Tôn dùng phép thuật để trút hết hơi thở ra khỏi cơ thể, cả người mặc chiếc áo choàng đen, ẩn mình trong bóng tối quan sát tất cả chuyện này.
Trên gương mặt trầm mặc gả nở một nụ cười, xảo quyệt khó đoán, hắn ta nhìn chăm chú thiếu nữ này xứng đáng chủ nhân, với ánh mắt kỳ quái.
Chủ nhân, nhanh tôi, ngài sẽ trở về nơi thuộc về ngài.
Ma giới thuộc về ngài…
"Không..." Ma Tôn cong môi, rủ hai tay không còn chút máu, ngón tay khẽ nhúc nhích, giống như đang thực hiện một lời thần chú: "Nơi này sẽ sớm trở thành Ma giới, chủ nhân, ngài phải nhanh trưởng thành."
Ở nơi khác…
"Người có, hơn nữa sư phụ cũng muốn giết ta..." Lâm Vãn không tin lời sư phụ nàng, mặc kệ hắn nói gì đều không nhúc nhích, quyết tâm muốn giam cầm hắn lần nữa, hạ thủ trước sẽ mạnh hơn, tự bảo vệ mình.
"Người không thương ta nữa, cũng không đứng về phía ta. Sư phụ là kẻ dối trá, ta sẽ không tin lời sư phụ nữa..."
Tiểu cô nương giận dữ chĩa kiếm về hắn, hai má phồng lên, ánh mắt dữ tợn, tà khí trong cơ thể không hiểu sao lại bắt đầu chuyển động.
Ly Vọng khẽ cau mày.
Hắn luôn không chịu được nàng làm nũng, không chịu được nàng tức giận, không chịu được nàng bị một chút tổn thương nào, không chịu được những giọt nước mắt của nàng...
Ngay lúc này, hắn muốn dỗ dành nàng, để nàng ngoan ngoãn, bình tĩnh lại... Nhưng chuyện đã đến mức này, các trưởng lão và đệ tử đều ở đây, hắn không thể dung túng cho nàng được nữa.
Hắn thuyết phục nàng nhận sai, sau đó chịu phạt thay nàng, thì mới bảo vệ nàng được.
"Vãn Vãn hãy tin sư phụ, con bình tĩnh trước đã, đừng kích động… Vãn Vãn nhận lỗi trước, sư phụ sẽ đưa con về Lăng Vân Phong, chúng ta..."
“Ta không muốn.”
Trước khi sư phụ nói xong, Lâm Vãn bật cười, đôi mắt cong lại, cắt ngang lời nói sư phụ.
"Tất cả họ đều nghĩ ta là một ma quỷ, vậy cũng tốt, ta là ma quỷ cũng không sao."
Trong bóng tối, bàn tay Ma Tôn thực hiện thần chú hơi di chuyển, khoảnh khắc tiếp theo, bên trong cơ thể Lâm Vãn bị gả rót vào tà khí bắt đầu ăn mòn Kim Đan nàng, thậm chí, như có một linh hồn đang vang vọng trong sâu thẳm trong cơ thể nàng.
Lúc này, Lâm Vãn đương nhiên không để ý tới những thay đổi này, bởi vì nàng chỉ muốn tiến giới, nàng chỉ muốn giết hết những kẻ ức hiếp nàng, nàng chỉ muốn trói sư phụ lại để giam cầm, sau đó cùng hắn song tu tiến giai, nâng cao tu vi.
Những ham muốn này luôn được phóng đại dưới ảnh hưởng của tà khí, hơn nữa, những lời nói sư phụ nàng, ánh mắt kinh tởm của những người xung quanh là một loại kích thích lúc này đối với một thiếu nữ ở ranh giới bị nhập ma.
Đến khi Ly Vọng nhận ra những điều này, đã quá muộn.
Khi Phù Thanh nghe thấy Lâm Vãn nói lời ngông cuồng, vô pháp vô thiên, ả tức giận ngay lập tức ra lệnh các đệ tử, tiến lên bắt Lâm Vãn.
"Nàng ta đã nói như vậy, sao các ngươi còn đứng đó! Nếu bây giờ không bắt nàng ta, chờ nàng ta nhập ma thì nguy!"
Khi nghe Phù Thanh ra lệnh, một nhóm đệ tử nắm chặt thanh kiếm, chuẩn bị trận kiếm tiến lên trước, bắt lấy Lâm Vãn, ngay khi tiến lên một bước, loé lên một thanh kiếm chói lọi.
Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng “phập”, kiếm khí cắt ngang cổ họng, máu văng tung toé, một nhóm người lập tức ngã xuống đất.
Lâm Vãn rút kiếm, nhẹ nhàng linh hoạt thoáng qua một cái, ánh kiếm sắc bén, giết chết những người đó.
Nàng mỉm cười, nhìn chằm chằm xuống vết máu trên lưỡi kiếm, không có chút cảm giác tội lỗi.
Nàng nghĩ, do họ động thủ với nàng trước, nàng chỉ tự vệ thôi.
Nàng không sai.
Nàng không sai, họ mới sai, sao họ nhất quyết ép nàng.
Ban đầu, rõ ràng nàng muốn tu luyện thật tốt, hoà đồng với đồng môn, trảm yêu trừ ma…
Nhưng… những người xung quanh rõ ràng không nghĩ như vậy.
Trong mắt họ, hành động Lâm Vãn bây giờ không khác gì ác quỷ, tàn nhẫn, xấu xa, vô nhân tính dù họ là người ra tay, có ý định giết người trước.
Những đệ tử Thanh Vân môn có mặt đều trợn tròn mắt, giống như sợ hãi, há hốc mồm, hồi lâu không nói nên lời.
Các trưởng lão cũng sửng sốt, sau khi nhìn nhau, ý nghĩ muốn loại trừ Lâm Vãn càng lớn hơn.
Vì vậy, họ nhìn về tông chủ với ánh mắt khẩn cầu tha thiết, chắp tay nói: “Tông chủ! Lâm Vãn đã điên rồi, ngay bây giờ nhất định phải trừng phạt nghiêm, tông chủ không thể bao che cho nàng ta, đây rõ ràng là yêu ma, tông chủ…”
Khi các vị trưởng lão muốn nói thêm, Ly Vọng đã giơ tay ngăn lại.
Nhiều người chỉ biết im lặng, cau mày.
Do bị đồ đệ chọc giận xuất huyết nam nhân lau sạch máu trên môi, sắc mặt ảm đạm.
Chỉ trong chốc lát, hắn cưỡng ép nuốt lấy máu dâng lên trong lồng ngực, để không nôn máu ra tại chỗ, mất đi phong thái.
Nhưng mà, vào lúc này, hắn sững sờ rũ mắt xuống, một trận gió máu tanh thổi qua, vài sợi tóc đen trên búi tóc cao bay tán loạn trong gió, sau khi lơ lửng trên không trung chạm vào môi hắn.
Môi đỏ như máu, tóc đen như mực, mắt vô hồn, nhìn từ xa, ngày thường vị tiên quân không thể chạm đến tràn đầy vẻ mong manh, toát lên vẻ đẹp buồn man mác.
Tiểu cô nương chớp mắt, hơi sững sờ, nhưng không buông kiếm xuống.
Ly Vọng cúi đầu ho khan vài tiếng, sau khi nuốt máu xuống, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ, môi mỏng run lên.
Lần này, hắn tận mắt chứng kiến nàng giết người, kiếm quang lóe lên, trong phút chốc, máu văng tung tóe khắp nơi.
Ngay trước mặt hắn, đồ đệ hắn giết chết đệ tử đồng môn hắn, không hề kiêng dè hay sợ hãi.
“Lâm Vãn.”
Xung quanh im lặng hồi lâu, Ly Vọng mới mở miệng, giọng nói khàn khàn như nhuốm đầy máu, hắn gọi cả họ tên nàng - Lâm Vãn, mà không gọi Vãn Vãn.
Sau khi nghe lời này tiểu cô nương chớp chớp mắt, ánh mắt trở nên dữ tợn, nước mắt dâng tràn lên, khi hai hàng nước sắp tràn ra nàng lau đi một cách cố chấp.
Nàng ngẩng đầu lên, gương mặt hơi ửng đỏ, nhìn hắn không khuất phục, không chịu thừa nhận mình sai.
Nàng nói với bản thân rằng, nàng không thương tiếc sư phụ, nàng không hề thích sư phụ, chỉ là nàng thèm muốn sắc đẹp và tu vi của hắn, nàng muốn bắt nhốt hắn lại, sau đó song tu.
Nàng không thể mềm lòng.
“Đừng làm loạn nữa, tất cả dừng tại đây.”
Giọng điệu nam nhân trầm xuống, lần đầu tiên bị nàng làm tức giận đến phát điên, trên mặt không có ý cười: "Nghe lời sư phụ nhận lỗi. Đừng giết người nữa, nếu không, sư phụ..."
“Thôi thôi, nếu không thì sao?” Lâm Vãn chẳng thèm ngó tới, mang kiếm sau lưng, bước tới trước mặt nam nhân, nàng cố ý nhón chân lên kề sát tai hắn, cười dịu dàng: “Sư phụ muốn bắt Vãn Vãn sao? Hay muốn giết Vãn Vãn.”
Hơi thở ấm áp của thiếu nữ phả vào tai hắn, làn da trắng nõn vì lạnh của hắn chợt ửng đỏ, hàng mi dài ướt át, yết hầu khẽ di chuyển, hắn nói một cách khó khăn: "Không đâu, Vãn Vãn."
“Thật sao! Dù sao, sư phụ đừng quên, ta vẫn chưa giải trừ giam cầm đinh Tỏa Hồn.” Lâm Vãn nhắc nhở hắn: “Hơn nữa, việc giam cầm đinh Tỏa Hồn mới đến tầng thứ tư. Nếu sư phụ khiến ta tức giận, sớm muộn gì Vãn Vãn cũng giết người."
Đinh Tỏa Hồn là một thiên cực pháp bảo, là thượng cổ thánh vật, khi Ly Vọng đưa pháp bảo này cho nàng đã nói rằng, chỉ những người dùng giam cầm mới có thể sử dụng pháp quyết giam cầm, mang đinh Tỏa Hồn cho nàng, khai mở pháp quyết cũng giao cho nàng, sau này có đinh Tỏa Hồn trong tay, dùng để tự vệ… Nhưng lúc đó, Ly Vọng không bao giờ ngờ rằng, đồ đệ này lại dùng pháp bảo trên người mình để gây ra hàng loạt sự việc này.
Lâm Vãn biết rất rõ rằng, khi nàng dùng đinh Tỏa Hồn giam cầm linh cốt sư phụ, có nghĩa là, chỉ có nàng mới có thể giải trừ giam cầm đinh Tỏa Hồn.
Ngoại trừ… Sư phụ nàng tự huỷ linh cốt.
Ly Vọng nghe thấy những lời nói xấu xa và đe dọa tiểu đồ đệ, tuy nhiên sau khi nghe xong hắn chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, sự sáng chói trong mắt hắn mờ đi, hắn không trả lời nàng ngay lập tức.
Xung quanh đột nhiên im lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc cách đó không xa, các trưởng lão và đệ tử đều cầm trường kiếm nghiêm nghị sẵn sàng chờ đợi, chỉ cần tông chủ mình buông tay thì họ cùng nhau vây bắt xung quanh con ma quỷ .
Bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, giương cung bạt kiếm. Trong bóng tối Ma Tộc ẩn nấp theo dõi hết những điều này, nở một nụ cười tự mãn và kỳ dị trên môi, đôi mắt gả đỏ tươi, bên trong rất cuồng nhiệt và hưng phấn, tà khí rợn người.
“Bọn họ thực sự rất đáng chết, chủ nhân nên… giết hết bọn họ, như vậy, ngài có thể trở nên mạnh mẽ hơn, trở lại như trước kia.”
Ánh mắt của Ma Tôn tràn đầy chờ mong, gã thật lâu không rời đi, dường như đang chờ một thời cơ quan trọng nào đó.
Mà thời cơ này, rõ ràng sẽ tới.
“Vãn Vãn, đứa nhỏ ngoan, đừng đối xử với sư phụ như thế.”
Cánh môi mềm mại của thiếu nữ dán lên vành tai hắn, hơi nóng tan biến, sau một nụ cười ranh mãnh lại nhanh chóng rời đi.
Hương thơm đặc trưng trên người tiểu đồ đệ dần dần tan đi, Ly Vọng bắt lấy một tia trấn tĩnh, đến gần bên người nàng, cong cổ, dùng giọng nói giống như đang cầu xin, một giọng mà chỉ có hai thầy trò bọn họ mới có thể nghe được:
“Vãn Vãn, lần này con nghe lời sư phụ được không… Sư phụ sẽ không giết con, cũng sẽ không để bọn họ giết con, con chỉ cần nhận sai, ở trước mặt các trưởng lão và đệ tử cam đoan rằng sau này sẽ không tái phạm nữa, còn lại sư phụ sẽ gánh vác, ngươi không cần sợ, đứa nhỏ ngoan.” Mặc dù nàng vừa ương ngạnh lại làm càn, nhưng giờ này khắc này, hắn vẫn dịu dàng mà gọi nàng là một đứa trẻ ngoan, hy vọng người đồ đệ là nàng có thể nghe lời sư phụ.
Trong hoàn cảnh như vậy, hắn phải làm thế nào đây.
Giết nàng rồi bắt nàng… Hắn không nỡ chút nào, nhưng tội giết hại đồng môn xảy ra ngay tại đây, làm sao hắn có thể bỏ qua, các trưởng lão còn lấy môn quy ra nói chuyện, cũng sẽ không dễ dàng tha cho nàng.
Chỉ có thể khiến nàng nhận sai, người làm sư phụ như hắn sẽ gánh chịu hình phạt, sau đó mang đồ đệ này về Lăng Vân Phong quản giáo nghiêm khắc hơn, một lần nữa dưỡng hồi chính đạo.
Đây là phương pháp giải quyết trong suy nghĩ của Ly Vọng.
Nhưng đây cũng chỉ là một ảo tưởng đẹp đẽ mà thôi.
Bởi vì trước kia hắn không nỡ, cũng không quản được tiểu đồ đệ của mình, cục diện trước mắt này, Lâm Vãn gần như nhập ma, vô pháp vô thiên, hắn càng không quản nổi… Nhưng lại vẫn không nỡ như trước.
“Không được đâu, sư phụ.” Lâm Vãn đã bị sư phụ nàng làm tổn thương thấu tận tâm can, nàng không còn tin sư phụ nữa, cho nên lúc này nàng sẽ không nghe lời hắn.
Tiểu cô nương cười khanh khách, kiều diễm hơn cả hoa đào ngày xuân, nàng khom lưng, uyển chuyển nhẹ nhàng mà luồn qua người hắn, đứng cách xa hắn một trượng.
Nàng vừa bướng bỉnh vừa đắc ý mà quơ quơ Thanh Tâm Linh trong lòng bàn tay, leng keng leng keng, tiếng vang lanh lảnh phát ra, không hề nể nang uy hiếp hắn, bắt đầu buông lời tàn nhẫn: “Sư phụ, nếu người không muốn Vãn Vãn xuống tay với người thì sau này đừng ngăn cản ta, bằng không, ta vĩnh viễn sẽ không nhận người là sư phụ. Vãn Vãn chỉ đành dĩ hạ phạm thượng, cường thủ hào đoạt, coi ngài như cấm luyến tu luyện, lô đỉnh, giống như trước kia thôi.”
Bởi vì lúc này khoảng cách giữa hai người không gần, không thể thì thầm, Lâm Vãn cách hắn một khoảng xa, cho nên, để sư phụ nàng nghe được, giọng nói của nàng cao hơn rất nhiều.
Mà… ngay khi nàng nâng giọng cao lên, những lời vừa nói cứ như vậy… truyền tới tai từng người một cách rõ ràng.
Vài vị trưởng lão nghe được, các đệ tử của Thanh Vân môn cũng nghe thấy, nhất thời, xung quanh một mảnh tĩnh mịch.
Thật sự là những gì Lâm Vãn vừa nói ra quá mức chấn động, trên mặt mọi người đều là vẻ khiếp sợ, hồi lâu cũng không ai lên tiếng, tất cả đều đang suy nghĩ những lời này là có ý gì.
Dĩ hạ phạm thượng, cường thủ hào đoạt?
Cấm luyến, lô đỉnh?
Giống như trước kia?
Vậy trước đó…
Khi phản ứng lại được, bốn vị trưởng lão cực kỳ hoảng sợ, hoảng sợ đến mức trợn mắt rớt cằm, nhưng Ly Vọng nghe được lại không có biểu hiện gì khác thường, hắn chỉ thản nhiên cười, ánh mắt trầm tĩnh, bên trong không nhìn thấy một tia trách cứ hay tức giận.
Rất điềm đạm, mặc dù tiểu đồ đệ dùng những lời này uy hiếp hắn trước mặt bao nhiêu người, đôi mắt của hắn vẫn như hồ nước, ánh mắt nhìn thiếu nữ tĩnh lặng dịu dàng, cực kỳ bao dung, thậm chí có thể nói là nuông chiều, yêu thương.
Việc đã đến nước này, hắn chỉ hy vọng nàng có thể nhận ra lỗi lầm của mình và ngoan ngoãn trở về Lăng Vân Phong với sư phụ là hắn.
“Đây… đồ đệ của tông chủ vừa mới nói cái gì?” Huyền Thanh nghe xong hoàn toàn sững sờ, xoa xoa cằm, trong lòng vẫn đang suy nghĩ sâu xa về ý tứ trong lời Lâm Vãn vừa nói.
Minh Văn cũng sửng sốt một lúc lâu, nói: “Hình như nàng nói, muốn tông chủ, cũng chính là sư phụ nàng… làm như cấm tu luyện, cấm luyến, lô đỉnh?”
Bởi vì quá mức kinh hoàng và sợ hãi, trưởng lão Minh Văn vốn luôn trầm ổn đã bắt đầu nói năng lộn xộn.
Lúc này Huyền Thanh mới hoàn toàn phản ứng lại, đồ đệ của tông chủ bọn họ vừa mới nói gì đó kinh người, vô cùng ngạc nhiên: “Lâm Vãn kia là đồ đệ của tông chủ đúng không, bọn họ là sư đồ, sao lại có thể… Làm sao có thể…”
Dứt lời, một vị trưởng lão Thanh Hàn nói: “Các ngươi không nghe rõ sao, là đồ đệ của tông chủ nói muốn dĩ hạ phạm thượng cường thủ hào đoạt, là đồ đệ của tông chủ đại nghịch bất đạo cưỡng bức sư phụ mình, tông chủ khắc kỷ thận hành, giữ mình rất tốt, sao có thể trái với nhân luân cương thường, làm những việc dơ bẩn với đồ đệ của mình…”
*Khắc kỷ thận hành: nghiêm khắc với bản thân, làm mọi chuyện đều cẩn thận.
**Nhân luân: luân lí làm người thời xưa. Cương thường: tam cương ngũ thường, ba mối quan hệ Quân thần - Phụ tử - Phu thê và năm điều thường xuất hiện trong đời sống Nhân - Nghĩa - Lễ - Trí - Tín.
Hai người còn lại nghe xong gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Thanh Hàn nói không sai, chắc chắn là ma vật kia nhập ma, uy hiếp cưỡng bức tông chủ, vậy thì, ma vật này không thể không trừ bỏ, không biết tông chủ còn do dự điều gì? Chẳng lẽ đối với loại đồ đệ cưỡng bức sư phụ này vẫn còn có tình sư đồ?”
Huyền Thanh thở dài: “Cũng không phải không có khả năng, Lâm Vãn này là đệ tử duy nhất mà tông chủ thu nhận trong suốt trăm ngàn năm qua, lại còn là một tay hắn nuôi lớn, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ tông chủ đều chăm sóc nàng, dạy dỗ nàng trong nhiều năm như thế, tình sư đồ vẫn còn cũng không lạ gì.”
“Nhưng Lâm Vãn này giết nhiều đồng môn như vậy, tông chủ chẳng lẽ còn vì tình riêng mà làm trái, che chở nàng? Nàng thậm chí vẫn chưa nhận sai! Không hề hối cải.” Minh Văn trầm giọng nói.
Huyền Thanh tiếp tục nói: “Ngươi không nghe được tông chủ vừa nói gì sao, hắn muốn đệ tử hắn nhận lỗi, sám hối, sau đó một mình gánh chịu hình phạt.”
Thanh Hàn thổn thức một tiếng: “Tông chủ không phải nuôi dưỡng đồ đệ, mà là nuôi dưỡng tổ tông thì có. Đồ đệ này từ nhỏ đến lớn đã gây cho hắn rất nhiều phiền phức, bây giờ còn nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, tông chủ thì vẫn cứ muốn bảo vệ nàng, tự mình gánh vác, không nói một lời trách móc nào, đúng là, không thể thu nhận đồ đệ được…”
…………
Vài vị trưởng lão nghe thấy lời nói vừa rồi của Lâm Vãn thì khiếp sợ không thôi, bọn họ vẫn đang nhỏ giọng bàn luận, mà một bên Phù Thanh sớm đã tức giận đến cực điểm, vào giờ phút này, tất cả những gì ả tự xưng là ưu nhã cao quý đều bị lời nói của Lâm Vãn kia làm tan biến hết.
Lồng ngực ả tràn đầy tức giận, coi lời nói của Lâm Vãn trở thành một loại thị uy và vũ nhục.
Nàng dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà có thể được sư huynh sủng ái dễ như trở bàn tay, dựa vào cái gì… Dựa vào cái gì mà sư huynh vẫn dung túng cho nàng ngay cả khi nói ra ô ngôn uế ngữ như vậy… ( truyện trên app T𝕪T )
Bởi vì nàng là đồ đệ sao?
Nhưng nàng rõ ràng là ma vật giết nhiều người như vậy, tại sao sư huynh vẫn còn muốn bảo vệ nàng?
“Ma vật, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi mất mạng tại nơi này, toàn bộ đệ tử thi triển tru tà kiếm trận!” Phù Thanh cực kỳ bực bội, không chịu không nổi nữa, lập tức hạ lệnh cho các đệ tử lập đội hình kiếm trận, muốn giết chết tà ma.
“Dừng tay!”
Khi nghe thấy lời này, sắc mặt Ly Vọng thay đổi, ánh mắt dịu dàng chớp mắt trở nên lạnh lùng, khi hắn muốn quát lớn ngăn cản, tiểu đồ đệ mới vừa rồi còn ra vẻ đoạn tuyệt, đối địch đến chết với hắn, giờ lại lộc cộc chui vào trong lồng ngực hắn.
Giống như mọi ngày, mê luyến mà cọ cọ ôm hôn.
Trong lòng bất ngờ có một tiểu đồ đệ chui vào, mềm mại đáng yêu, hương thơm xộc lên mũi, khiến cho nam nhân như chìm trong mộng ảo.
Ly Vọng khẽ giật mình, ngửi thấy hương thơm thiếu nữ, ánh mắt khó hiểu không khỏi nghĩ… Nàng, lại trở nên ngoan ngoãn sao, có phải lần này sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn nói không, sẽ không lại gây phiền phức và giết hại đồng môn, có phải nàng biết sai rồi, không hề giận hắn nữa…
Nhưng… Đây chỉ là phán đoán của hắn trong lúc ý loạn tình mê mà thôi.
Lâm Vãn chỉ là làm nũng trêu ghẹo, cho hắn ảo giác một lúc thế thôi, ngay sau đó, thiếu nữ liền cười duyên, ngây thơ mà đâm một nhát đao vào lòng hắn.
“Sư phụ, người phải ở bên cạnh, xem Vãn Vãn giết bọn họ như thế nào, tiến giới Hóa Thần kỳ ra sao…”
Giọng nói của thiếu nữ mềm mại ấm áp mang theo ý cười, giống như chất độc được bọc trong lớp đường đầy màu sắc, hắn biết rõ có độc, lại vẫn không đành lòng rời xa nàng, lại vẫn tham lam đưa độc dược vào giữa môi lưỡi, sau đó nuốt vào, thậm chí hãy còn chưa hết mà liếm liếm môi.
Lâm Vãn nhón chân, cánh môi anh đào hé ra, ác liệt mà cắn lên vành tai ửng đỏ của sư phụ nàng, bàn tay thuần thục sờ đến Linh Cốt của nam nhân.
Một chùm ngân quang ngưng tụ trên đầu ngón tay của nàng, hóa thành một lưỡi dao sắc bén.
Khi sắp sửa đi xuống tầng thứ năm hoặc thậm chí tầng thứ sáu, Lâm Vãn nhắm ngay Linh Cốt của nam nhân, kề sát bên tai hắn, giọng nói nũng nịu yếu mềm lọt vào tai, khiến người thần hồn điên đảo, tâm đều phải tan chảy ——
“Vãn Vãn giết bọn họ rồi sư phụ sẽ song tu với Vãn Vãn, về sau chỉ là một lô đỉnh của ta, được không?”