Ly Vọng còn chưa kịp ngăn cản tiểu đồ đệ của mình, đã bị ấn ở trên giường.
Thiếu nữ ngồi ở trên người hắn nhếch khóe miệng lên, một biểu tình đắc ý, chỉ là nơi khóe mắt của nàng còn cất giấu một chút bất lực và buồn bã.
Nàng không nhịn được suy nghĩ, kết quả trong sách sẽ thật sự xảy ra sao… Sư phụ vốn sẽ không làm tổn thương nàng như vậy đâu, có đúng hay không…
Nhưng mấy vấn đề này chỉ khẽ thoảng qua đầu nhỏ của nàng trong chớp mắt, đã lập tức bị sự phấn khích vì trở nên mạnh hơn khi chuẩn bị song tu thay thế.
"Vãn Vãn…" Đôi tay của Ly Vọng bị nàng đè lại không thể động đậy, đôi mắt nửa mở của hắn thoáng nhìn thấy được sự tức giận và buồn bã trong mắt thiếu nữ, đau lòng nhíu mày nhưng lại không thể làm được gì.
"Sư phụ sẽ không rời bỏ con, sư phụ cũng sẽ không để cho bọn họ thương tổn con…" Hương thơm trên người thiếu nữ quẩn quanh chóp mũi hắn, khiến nam nhân đầu đau như búa bổ, lại vẫn dịu dàng nói: "Chỉ cần Vãn Vãn nhận sai, sư phụ liền có lý do bảo vệ con, Vãn Vãn, lần này hãy nghe lời sư phụ nói được không…"
Xưa nay, giết hại đồng môn luôn là điều cấm kỵ của phái Thanh Vân môn, môn quy lưu truyền từ thời thượng cổ đã được viết rất rõ ràng… Những kẻ giết hại đồng môn sẽ phải chịu hình phạt sét đánh lửa thiêu.
Hắn là tông chủ của Thanh Vân môn, chỉ cần tiểu đồ đệ của hắn hạ mình nhận sai, hắn sẽ có lý do để bảo vệ nàng, thay nàng lãnh phạt.
"Nhận sai? Nằm mơ." Lâm Vãn mặc kệ hắn nói gì, nàng tuyệt đối không thể nhận sai.
Lâm Vãn vốn cho rằng nàng không sai, vậy vì sao phải nhận sai.
Lần này nàng sẽ không nghe theo sư phụ của nàng, hơn nữa lúc này lực chú ý của Lâm Vãn hiển nhiên đã bị chuyện song tu này hấp dẫn.
Nàng chơi rất vui vẻ, một phát kéo dây lưng của sư phụ nàng ra, lột toàn bộ quần áo ở thân trên của hắn xuống, nhìn thấy nửa thân trên của bản thân lõa lồ, màu mắt sư phụ mông lung.
Trắng nõn gầy chắc, làn da rõ ràng, mái tóc dài như mực của nam nhân bị xõa ra càng làm nổi bật màu da trắng lạnh của hắn, tuấn mỹ đẹp đẽ, mà đuôi mắt bị nhuốm đỏ kia thoáng giương lên vô cùng gợi tình.
Không giống Tiên quân, lại giống như yêu nghiệt, nhưng mà…
Sư phụ thật là đẹp…
Lâm Vãn nhìn thân thể xinh đẹp của sư phụ nàng cảm thán, chân mày xinh đẹp không khỏi khó xử nhăn lại.
Vậy phải bắt đầu song tu như thế nào đây… Tuy rằng nàng thật sự rất thích hôn ngực của sư phụ, nhưng mà nếu chỉ hôn thôi… hình như cũng không thể tăng tu vi?
Có điều, mặc dù đồ đệ như nàng không biết, nhưng mà sư phụ chắc chắn sẽ biết!
Lâm Vãn hạ người xuống, dựa vào lồng ngực trần của sư phụ nàng, khuôn mặt nhỏ dán lên, ngây thơ vô tội nói: "Sư phụ, ta không biết phải song tu như thế nào, người chỉ dạy cho Vãn Vãn nha."
Giọng nói của tiểu cô nương yêu kiều mềm mại, Ly Vọng vốn đã thần hồn ý loạn, âm thanh truyền đến bên tai, thân thể không thể khống chế mà run lên.
Nhưng ngay sau đó, ý thức còn sót lại của hắn nhắc nhở hắn… Đồ đệ của hắn đang làm chuyện kinh thiên gì.
Tiếp theo lại muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo.
"Vãn Vãn, chúng ta là sư đồ, không thể song tu."
Ly Vọng muốn đẩy tiểu đồ đệ của mình ra, khi bàn tay bị xiềng xích sắp sửa nhấc lên, thiếu nữ đã nhạy bén nhận ra sư phụ nàng đang giãy giụa, nhẹ nhàng tìm được một cái linh cốt trước ngực hắn, lòng bàn tay lóe lên một luồng ánh sáng vàng, ngay sau đó, nàng không chút do dự mà giam cầm xuống tầng thứ năm…
Sau đó, nàng lại đẩy đinh Tỏa Hồn khoá linh cốt của nam nhân vào sâu mấy tấc.
Cơn đau đớn do gãy xương đánh úp lại, một búng máu trào lên trong cổ họng, Ly Vọng sắp sửa hộc máu nghĩ đến… Tiểu đồ đệ của hắn đang ngồi ở trên người mình, đợi khi hộc máu sẽ bắn lên mặt nàng.
Nàng không thích, chắc sẽ sợ hãi.
Nghĩ như vậy, hắn cố gắng nuốt máu trở xuống, bên môi dần dần đỏ lên.
"Sư phụ không thể trốn nha." Lâm Vãn tri kỷ lau vết máu bên môi của Ly Vọng, giống như một tiểu hài tử, lại không muốn xa rời mà dán vào ngực hắn: "Hôm nay sư phụ nhất định phải song tu với ta." ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Vãn Vãn, ta và con là sư đồ." Bởi vì đau đớn, giọng nói của hắn càng thêm nhẹ, khẽ khẽ khàn khàn, kiên nhẫn dạy dỗ nàng: "Sư đồ song tu là trái luân thường đạo lý, từ nhỏ sư phụ đã dạy dỗ con, chẳng lẽ con đều không nghe lọt sao?"
Ly Vọng vẫn luôn cho rằng bản thân dốc lòng dạy dỗ đồ đệ là tiểu đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng được, đồ đệ đã sớm bị hắn nuôi hư rồi…
"Sư đồ thì sao, người là nam ta là nữ, tại sao lại không thể song tu…" Lâm Vãn ngước lên từ ngực của hắn, đưa tay sờ soạng khắp nơi, sờ lên sờ xuống như đang nghiên cứu phải song tu như thế nào…
Hình như những chuyện đó trong sách đã nói…
Tay nàng sờ loạn xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy sư phụ của nàng khẽ rên lên một tiếng rất nhỏ, nghe thấy giống như đang rất khó chịu nhưng mà lại không giống lắm.
Lâm Vãn sửng sốt hai giây, lại liên tưởng đến những bức tranh vẽ cảnh song tu trong sách, lập tức liền nhận ra!
Hình như là như vậy!
Chính là như thế này như thế kia rồi sau đó như thế nọ!
Tiểu cô nương như đã phát hiện ra chuyện kỳ diệu gì đó, khẽ cười vui vẻ, hai mắt sáng lên, vừa mới nâng tay đã gặp phải khó khăn.
Việc này, nàng cũng không thể làm một mình đúng không? Hiện tại sư phụ là một bộ dáng liệt nam trinh tiết thà chết chứ không chịu khuất phục, chờ đến sau khi song tu hiệu quả không tốt thì phải làm sao.
Lâm Vãn suy nghĩ, ý tưởng nảy lên, lại bổ nhào vào ôm lòng ngực ấm áp trơn bóng của sư phụ nàng.
"Nếu như người không đồng ý song tu, Vãn Vãn cũng chỉ có thể đi giết người để tăng tu vi thôi." Nàng cười giảo hoạt, lộ ra răng nanh nho nhỏ trắng như tuyết trắng: "Lần trước ta giết các sư huynh, liền tiến Kim Đan giới đó!"
Nghe những lời nói làm cho người ta sợ hãi của nàng, Ly Vọng kinh hãi: "Đừng, Vãn Vãn, đừng tiếp tục giết người."
"Sư phụ đang cầu xin ta sao?" Tiểu cô nương nở nụ cười, đôi mắt cong cong.
Ly Vọng lại rất tự nhiên đáp, đôi mắt đen nhánh hiện rõ ràng dục vọng khó tiêu, rồi lại lộ ra đau thương: "Ừm, sư phụ đang cầu xin con, con không thể tiếp tục giết người." Giết chóc có thể kích phát ma tính, hắn không thể, quyết không thể để đồ đệ của hắn bị ma tính ăn mòn…
"Vậy…" Lâm Vãn vô tội chớp mắt, giọng nói vừa yêu kiều lại ngọt ngào, lừa gạt sư phụ của mình: "Nếu sư phụ song tu khiến ta vui vẻ, Vãn Vãn sẽ không đi giết người."
Nghe thế, Ly Vọng bỗng dưng ngẩn ra, đồng tử mở to, lát sau đôi mắt liền phiếm hồng, lại khép mắt lại.
Hắn nhắm hai mắt lại, mí mắt khẽ nhúc nhích, giống như đang trầm tư, tùy ý để thức hải tiến vào linh phủ của chính mình.
Linh phủ của Tiên quân vốn nên là trắng thuần, băng sương giăng đầy trời, nhưng vào giờ khắc này, linh phủ của hắn lại biến thành một vực sâu âm u quỷ quyệt.
Chỗ này nơi nơi đều là cự mãng dã thú xoay quanh, cây rừng cao ngất trời mây, nơi này không có mặt trời, cũng không có ánh trăng, thậm chí đến ngôi sao cũng không có, nhưng thần thức của hắn lại tham lam… tham lam nơi này như thế.
Ly Vọng nghĩ, kể từ ngày đầu tiên hắn bị nàng cầm tù, tôn nghiêm sư phụ của hắn đã bị giẫm đạp hoàn toàn, hắn cố gắng nắm chắc điểm mấu chốt cuối cùng giữa sư đồ, đồng thời thắt chặt sợi dây cấm kỵ giữa sư đồ, nhưng mà tiểu đồ đệ của hắn cứ một lần rồi lại một lần phá hủy tất cả mọi thứ.
Nàng ngây thơ trong sáng, vô tư hồn nhiên, nàng là đồ đệ của hắn, nàng làm gì cũng không sai, tất cả đều là do người sư phụ này sai.
Làm sư phụ của nàng, hắn có thể giúp nàng hoàn trả tất cả tội nghiệt, nhưng mà… hắn tuyệt đối không thể nhìn nàng nhập ma, để tâm trí của nàng bị ma hồn ăn mòn, biến thành một người khác.
Mối quan hệ sư đồ sẽ tan vỡ vào lần này, chỉ một lần.
Chuyện qua rồi, hắn vẫn sẽ là sư phụ của nàng.
Hắn vẫn sẽ giữ giới hạn quan hệ sư đồ.
Nếu như thế…
"Vãn Vãn, con đừng giết người." Thần thức của Ly Vọng tránh thoát khỏi linh phủ, hắn mở to mắt, hai mắt nhiễm sương mù, mặt cọ cọ lên cái trán của người thiếu nữ: "Sư phụ… Sư phụ lần này đồng ý với con."
Lâm Vãn vừa nghe liền vui mừng khôn xiết, trực tiếp nhảy lên trên người của sư phụ nàng: "Thật vậy sao! Sư phụ, người thật sự sẽ dạy ta song tu sao?"
Nàng mở to đôi mắt hiếu học, trong suốt như pha lê, ngoan ngoãn hỏi.
Ly Vọng bị nàng kéo ngồi dậy, đinh Tỏa Hồn lệch vị trí, lại là một trận đau đớn xuyên tim.
Sắc mặt tuấn mỹ của hắn tái nhợt vài phần, nhưng không có bất cứ lời trách cứ gì, chỉ dịu dàng nhìn nàng cười: "Vi sư song tu với con, Vãn Vãn có thể đồng ý sư phụ, đừng đi giết người nữa được không?"
Lời này một chút cũng không vào đầu của Lâm Vãn, nàng muốn đồng ý trước rồi sẽ nói sau, dù sao thì sư phụ cũng dễ lừa như thế.
"Ừm, sẽ không giết người nữa, Vãn Vãn đồng ý với sư phụ." Lâm Vãn ngoan ngoãn đáp lời, cong cong đôi mắt cười.
"Ừm." Ly Vọng vui mừng gật đầu, dường như nghĩ tới cái gì đó, nơi vành tai bỗng nhiên đỏ lên: "Hay là Vãn Vãn, vi sư dạy con làm thế nào để thần giao trước nhé? Làm từng bước một, đợi một lát nữa sẽ không đau, hơn nữa sư phụ có thể độ linh lực cho con, tinh lọc tà khí trong cơ thể con."
Nghe thấy thần giao, Lâm Vãn đương nhiên là đồng ý, nàng hoàn toàn xem nhẹ tà khí mà Ly Vọng nói là có ý gì, điên cuồng gật đầu: "Ừm! Được được."
Nàng có thể học được nhiều kỹ thuật hạng nhất!
Quả nhiên cái gì sư phụ cũng đều hiểu, chuyện gì cũng có thể dạy.
"Đứa nhỏ ngoan."
Lại là một trận âm thanh xích sắt đột ngột vang lên, Ly Vọng nặng nề nâng bàn tay bị xiềng xích khóa trụ lên…
Hắn yêu thương sờ vào mặt thiếu nữ, thấp giọng lẩm bẩm lại giống như đang tự nói chuyện với chính mình: "Vãn Vãn, con vĩnh viễn là đồ đệ của sư phụ, vĩnh viễn luôn là như thế…"
Lâm Vãn ngẩn người, nàng cảm thấy ánh mắt của sư phụ nàng dường như có chút không thích hợp, nhưng hiện tại nàng đang cực kỳ vui vẻ, cũng không rảnh lo nghĩ chuyện đó.
Giờ phút này, ngoài huyệt động ngoại không biết là ban ngày hay là ban đêm, trong huyệt động lại dường như chìm vào bóng tối vô tận, dục vọng không tiếng động lan tràn.
Hẳn là bên ngoài đang nổi gió, thổi vào trong huyệt động, ánh sáng từ chén Lưu Ly lay động, tản ra quang ảnh đan xen trên người đôi nam nữ.
Trong quang ảnh lay động, ánh mắt nam nhân dường như cũng trở nên mờ mịt.
Hắn da trắng môi hồng, cánh môi dính máu, mặt hoa xinh đẹp dần dần tới gần bên tai thiếu nữ.
"Thần thức của sư phụ bây giờ muốn đi vào linh phủ của con." Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng, hô hấp rất nhẹ nhưng lại rất nóng: "Vãn Vãn chuẩn bị sẵn sàng chưa?"