Nàng hỏi sư phụ của nàng, kính trọng gọi hắn là "người", hỏi hắn vì sao muốn chạy trốn.
Môi Ly Vọng mấp máy, đôi bàn tay thon dài trắng nõn đang buông thõng khẽ run.
Thật ra hắn không muốn chạy.
Sau khi giải quyết xong mọi thứ, hắn trở về hang động nhốt hắn.
Cũng trở về bên cạnh cô nương nhốt hắn, bên cạnh tiểu đồ đệ của hắn.
Hắn vốn có thể rời đi, răn dạy nàng, trừng phạt nàng, giáo dục nàng, khiến cho nàng nhận thức được lỗi của mình để không dám tái phạm.
Đồ đệ nhốt sư phụ, cực kỳ hoang đường, đại nghịch bất đạo.
Nhưng mà hắn lại nguyện ý dung túng nàng.
Trong mắt hắn, chỉ là nàng hơi xấu xa.
Nàng là đứa trẻ tốt.
Trước kia Ly Vọng nghĩ như thế, sau khi bị nàng nhốt rồi xuyên đinh qua linh cốt, hắn vẫn nghĩ vậy.
"Vãn Vãn, sư phụ không chạy." Hắn nói như thế, giọng khàn khàn như bị mắc nghẹn lưỡi dao: "Sư phụ cũng sẽ không rời khỏi Vãn Vãn, sẽ không."
"Sư phụ, ta vừa gặp ác mộng."
Vừa tỉnh giấc khỏi ác mộng, vẻ mặt cô nương mê man lại đau khổ, nước mắt long lanh dưới hàng mi dài của nàng, mái tóc đen buông xõa ngang hông... Càng làm nổi bật lên gương mặt trắng lớn cỡ bàn tay, khiến cho người ta đau lòng.
Mắt Ly Vọng hơi tối.
"Vãn Vãn." Hắn theo bản năng gọi một tiếng, nhấc chân bước về phía trước, những tia nắng cuối cùng bên ngoài hang động cũng từ từ biến mất trên vai.
Hắn bước vào trong bóng tối vô tận, ở đó có một thiếu nữ vẻ mặt đau khổ đang ngồi khóc.
Nàng mảnh mai thuần khiết, ngây thơ hồn nhiên, bây giờ nàng bị cơn ác mộng dọa khóc như mưa hoa lê, khiến người ta thấy đau lòng.
Hắn không thể thấy nàng như vậy.
Hắn muốn dỗ nàng, muốn che chở.
Mặc dù không lâu trước đó, hắn còn bị nàng khóa cổ tay lại nhốt ở trong này.
Trong hang động chỉ có mấy đèn ngọc lưu ly nhỏ, ánh sáng rất mờ, Tiên quân áo trắng thánh khiết rơi vào trong bóng râm, bị bóng tối cắn nuốt.
Nam nhân đi qua, nâng mặt nàng lên lau nước mắt thay nàng, giống như dỗ đứa trẻ: "Vãn Vãn đừng sợ, chỉ là mơ mà thôi."
"Thật sự chỉ là mơ sao..." Lâm Vãn khóc nức nở, vuốt ve lồng ngực sư phụ của nàng, sau khi dụi mắt thì cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ nam nhân.
Quần áo của thiếu nữ tuột xuống bờ vai, chỗ chói mắt trắng như tuyết dưới xương quai xanh của nàng phập phồng liên tục theo hô hấp của nàng.
Trong bóng tối u ám, đây là sự tồn tại không thể không quan tâm.
Đôi mắt tối đen của Ly Vọng dường như bị nhuộm đỏ, nhưng chớp mắt lại trong sạch, như sương như tuyết, không nhiễm một tia tình dục.
Hắn nâng tay khép lại quần áo bị tuột xuống bờ vai của nàng, lấy danh nghĩa và thái độ là sư phụ, mặc thay nàng, rất nghiêm chỉnh kín đáo, che đi vùng tuyết trắng trước ngực.
Mặc dù nam nhân xinh đẹp tuyệt trần, mắt phượng lạnh nhạt lộ ra phong tình mê người như có như không, nhưng hắn cấm dục cao quý, cả quá trình mặc quần áo đều nghiêm túc đoan trang, quy củ đứng đắn, không có cử chỉ nào vượt qua quan hệ thầy trò.
Nhưng mà khi đầu ngón tay hắn chạm vào da thịt của thiếu nữ, rõ ràng da thịt của nàng nhẵn nhụi ấm áp, lại khiến hô hấp của hắn cháy bỏng hỗn loạn.
Khi giọng nói sắp tràn ra, hắn cắn môi, cánh môi đỏ tươi như chảy máu.
Vì sao lại như thế, Ly Vọng nghĩ...
"Ta mơ thấy bọn họ muốn giết ta."
Thiếu nữ trong lòng đột nhiên nói, cắt ngang suy nghĩ của Ly Vọng.
Lâm Vãn không muốn rời xa, kề sát vào trong lồng ngực hắn, cảm thấy mặt nóng bừng nên đang ngẩng đầu.
Không biết vì sao, nàng hơi nở nụ cười, răng trắng như tuyết, đôi môi đỏ bừng, đôi mắt như một dòng suối trong, trong suốt thấy đáy, dường như chiếu sáng cho hang động tối tăm này.
Ly Vọng dao động vì tiếng cười của thiếu nữ, hàng mi dài chớp chớp khẽ giấu đi vẻ trìu mến thương tiếc trong đôi mắt đen.
Tình yêu của sư phụ đối với đồ đệ.
Muốn nâng trong lòng bàn tay để yêu thương.
Trong chớp mắt, trong hang động yên tĩnh một cách kỳ lạ, ánh sáng dường như càng tối hơn, tiểu cô nương còn đang cười, đôi mắt cong như ánh trăng, hai má mềm mại.
"Vãn Vãn..." Đầu óc Ly Vọng hơi choáng váng, tinh thần mơ hồ, hắn vẫn chưa nghe rõ lời thiếu nữ vừa nói.
Trong ánh sáng tối tăm, cánh tay mảnh khảnh trắng trẻo của thiếu nữ ôm lấy cổ hắn, hương thơm trên người quấn quanh chóp mũi hắn, thấm vào làn da, mạch máu, hắn hơi nhíu mày, đôi mắt mờ hơi nước, thiếu nữ trước mặt càng ngày càng mơ hồ, chỉ có thể thấy rõ đôi môi đầy đặn đỏ mọng.
Ngay sau đó, tay của nam nhân không nhịn được, muốn sờ môi của nàng.
Môi của nàng rất mềm.
"Ta mơ thấy sư phụ chạy mất, rời khỏi ta."
Lâm Vãn lại nói, trong giọng nói dường như có một nỗi đau nào đó, nếu như nghe kỹ, lại có phấn khích khó hiểu khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Ly Vọng bị giọng nói của tiểu đồ đệ làm bừng tỉnh, tay tính chạm đến môi nàng dừng giữa không trung.
"Sau đó, sư phụ cũng giết Vãn Vãn... Đâm một kiếm xuyên qua ngực Vãn Vãn, rất đau."
Nàng làm nũng nói đau, giọng nói lại hơi nức nở, bả vai tinh tế đang run rẩy, cực kỳ giống thú con khóc lóc vì bị vứt bỏ: "Sư phụ, ta rất sợ, mọi người trong tông môn đều muốn giết ta."
"Tuyệt đối không được!" Nghe nói như thế, trong lòng Ly Vọng chấn động nheo mắt lại, giọng nói tăng thêm âm lượng nhưng mà sợ dọa đến nàng nên nhỏ lại: "Sao sư phụ có thể giết con..."
"Sư phụ không thể giết con, con là một tay ta nuôi lớn, Vãn Vãn..." Từ trước đến nay đều nghiêm chỉnh kiềm chế, Tiên quân lạnh lùng bình tĩnh lúc này vậy mà hơi bối rối và thất thố.
Hắn nhẹ nhàng đỡ bả vai nàng, bởi vì quá kiềm chế cảm xúc, giọng nói của hắn run rẩy: "Con là đồ đệ duy nhất của sư phụ, sau này sư phụ cũng sẽ không thu nhận đồ đệ khác, đó chỉ là mơ, Vãn Vãn."
Ly Vọng trấn an thiếu nữ tỉnh lại từ cơn ác mộng, miệng lại dường như đang lẩm bẩm lầu bầu, thấp giọng lặp lại:"Đó chỉ là mơ, sao sư phụ có thể giết con, con là đồ đệ duy nhất của ta, sư phụ không thể giết con, sư phụ chỉ muốn cưng chiều con, sư phụ tuyệt đối sẽ không giết con ..."
"Thật vậy sao?" Lâm Vãn mở to hai mắt, nghiêm túc nhìn sư phụ của nàng, hỏi câu này.
Lúc này khoé mắt của thiếu nữ còn phiếm trước mắt trong suốt, Ly Vọng đau lòng sờ mặt của nàng, giọng nói khàn đến mức giống như sắp chảy máu: "Đương nhiên là thật rồi Vãn Vãn."
"Nhưng mà…" Lâm Vãn gạt tay sư phụ của nàng ra, nàng chui ra khỏi lồng ngực hắn, cơ thể lẻ loi nhẹ nhàng đứng lên.
Thiếu nữ bước đôi chân trắng như tuyết giẫm lên chiếc chăn mây trên giường, tiếng kêu từ chiếc chuông bạc trên cổ tay nàng và tiếng cười ngọt ngào vang vọng trong huyệt động.
Lâm Vãn nhón chân nghịch ngợm bước hai bước trên giường, sau đó hai chân của nàng giẫm lên chân của nam nhân, lại xấu xa bước về phía trước .
Đột nhiên, mắt phượng của nam nhân trở nên đỏ thẫm, kìm nén tiếng thở dốc trong cổ họng.
Ánh mắt của hắn dại đi, đôi mắt nhìn về đôi chân gầy yếu trắng nõn của thiếu nữ, nhưng mà khi hắn muốn giáo dục nàng, thiếu nữ đã thu về.
"Nhưng mà sư phụ vừa mới chạy đó." Nàng ngồi trên đùi hắn, hai tay ôm cổ hắn, cười khanh khách nói: "Xiềng xích kia... Bị sư phụ cởi ra..."
Ly Vọng nghẹn họng, vẫn còn thở dốc, không thể trả lời nàng, chỉ có thể im lặng.
Hắn không có thói quen nói dối.
Đúng là hắn vừa mới rời đi, không thể phủ nhận.
"Không phải sao?" Cô gái mở to đôi mắt trong veo như nước, giọng nói dễ nghe khiến xương cốt người nghe mềm nhũn: "Trước khi Vãn Vãn ngủ đã nói rõ với sư phụ rồi, Vãn Vãn nói là sư phụ không thể trốn, không thể rời khỏi đây." ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Nếu không..." Tiếng xích sắt lạnh như băng va chạm nhau vang lên trong hang động ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Lâm Vãn biến ra một bộ xích sắt màu đen trong tay, khuôn mặt hoa đào nở nụ cười rạng rỡ.
"Ta sẽ tức giận."
Dứt lời, một tay của Lâm Vãn lại sờ vào vạt áo của sư phụ nàng.
Nàng khó hiểu nghĩ, lúc nào sư phụ cũng ăn mặc quần áo chỉnh tề như vậy, cẩn thận tỉ mỉ.
Hơi chướng mắt.
Nàng vẫn thích hắn khi không mặc quần áo hơn.
Vì thế, khi nàng chạm đến xương quai xanh của sư phụ nàng, hơi dùng sức muốn kéo quần áo của sư phụ nàng xuống, mu bàn tay lại truyền đến cảm giác lạnh như băng.
Ly Vọng ngăn cản nàng, nắm lấy cái tay đang làm loạn trên vạt áo của hắn, thở dài một tiếng.
Nhưng mà khi hắn vừa muốn mở miệng răn dạy giáo dục, bên tai lại truyền đến tiếng khóc huhu đáng thương của nàng: "Sư phụ, người không đau lòng cho Vãn Vãn sao?"
"Sư phụ, người muốn trừng phạt Vãn Vãn, ra tay với Vãn Vãn sao?"
Ly Vọng dừng lại, tay giữ nàng khẽ run, hơi buông ra: "Sao vi sư lại như thế được, vi sư không nỡ."
"Vậy sao..."
Lâm Vãn khóc hu hu nức nở hai tiếng, tay kia thì lại nhanh chóng thi triển pháp thuật, hô một tiếng, xích sắt lạnh như băng khóa tay của Ly Vọng lại.
Cô gái lại cười lên, hai má ửng hồng còn hơn cả mùa xuân, nàng kết ấn thi pháp, lập tức trong lòng bàn tay xuất hiện một chùm ánh sáng trắng.
Nàng vẫn dựa vào trong ngực nam nhân không muốn rời đi, bàn tay tụ pháp lực lại không chút do dự đóng đinh vào linh cốt của nam nhân.
Giam cầm của đinh Tỏa Hồn lại sâu hơn ba tầng, bây giờ đã tới tầng thứ tư rồi, mấy linh căn chưa lành của Ly Vọng muốn vỡ vụn, phụt một tiếng, hắn phun một ngụm máu tươi xuống mặt đất.
Lực giam của đinh Tỏa Hồn chia làm mười tầng, tăng dần theo thứ tự từ thấp đến cao.
Lúc trước tu vi của Lâm Vãn chỉ là Trúc Cơ, chỉ có thể giam cầm ở tầng thứ nhất.
Mà giam cầm tầng thứ tư, cần phải từ Kim Đan kỳ trở lên.
Bây giờ...
Sắc mặt Ly Vọng trắng bệch, hắn lau vết máu bên môi, không còn sức hỏi: "Vãn Vãn, sao ngươi có thể dùng giam cầm tầng thứ tư."
"Ta tiến giai Kim Đan rồi." Nàng ngắm nghía xích sắt màu đen trong tay, cũng không ngẩng đầu lên, giọng điệu rất là đau khổ tiếc nuối: "Nhưng mà... Vãn Vãn chưa kịp nói tin tức tốt này cho sư phụ thì sư phụ đã chạy."
Nghe thấy lời này, Ly Vọng kinh ngạc, kêu một tiếng không rõ trong cổ họng, máu tươi lại chảy ra khóe môi, đỏ tươi khiến cho người ta sợ hãi.
"Sao mà con tiến giai được?" Hắn lại hỏi, trong giọng nói lộ ra một ít cảm xúc khác thường.
Nghe sư phụ của nàng hỏi, ánh mắt Lâm Vãn hơi sáng, trong trẻo gợn sóng, giống như bầu trời đêm đầy sao, cực kỳ ngây thơ: "Vãn Vãn cũng không biết nữa, ta giết đám sư huynh, sau đó thì tiến giai."
Giọng nói thanh thúy của thiếu nữ vang vọng trong hang động hồi lâu.
Sau đó, khi âm cuối biến mất, lồng ngực Ly Vọng phập phồng, rồi phun ra một ngụm máu tươi.