Nhưng sự thỏa mãn đó cũng chỉ trong mấy hơi thở là bị tiêu hao hầu như không còn, lại im hơi lặng tiếng hóa thành sự trống rỗng và khao khát xa vời không đủ.
Mạnh Hành tỉnh táo nhắm mắt lại kiềm chế cảm xúc lao nhanh rồi mới dùng đốt ngón tay gõ cửa sổ hai cái.
Hành động này vốn được xem như là ôn hòa, nhưng Mạnh Hành lập tức nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh cầm bút ngồi trước bàn giật mình kêu lên.
— Nói thật, Thịnh Khanh Khanh đến Biện Kinh lâu như vậy rồi, Mạnh Hành vẫn là lần đầu tiên thấy nàng sợ đến mức suýt nữa làm đổ nghiên mực.
Thịnh Khanh Khanh bất chấp sự hỗn loạn trên bàn, nhanh chóng quay đầu nhìn ra bên ngoài một cái, lúc nhìn thấy là Mạnh Hành thì càng hoảng loạn hơn: “Hành ca ca.”
Nàng mím môi do dự một lúc, đột nhiên xách váy đứng dậy trong tầm mắt của Mạnh Hành, chạy chậm đến trước cửa sổ nói: “Ta ra ngay!”
Còn chưa dứt lời, cánh cửa sổ đó đã khép lại cạch một cái trước mặt Mạnh Hành.
Mạnh Hành đã rất nhiều năm rồi chưa bị đóng cửa không cho vào nhà theo bản năng ngửa ra sau, suýt nữa bị lớp bụi mịn bay lên từ cửa sổ làm mờ mắt.
Sau khi Thịnh Khanh Khanh nhanh tay lẹ mắt đóng cửa sổ lại cản trở ánh mắt của Mạnh Hành thì lại bước nhanh về bên cạnh bàn cầm tờ giấy mình vừa bôi đen xem qua, nàng thoáng yên tâm: Đã sớm tô đen rồi, cho dù mắt Mạnh Hành tốt thì cũng không nhìn ra được trên đó từng biết cái gì.
… Trừ phi, hắn đã đứng ở đó nhìn một lúc lâu.
Thịnh Khanh Khanh bị suy nghĩ của mình đánh bại, cúi đầu như đưa đám một lúc mới tỉnh táo lại, sau khi tiện tay vò giấy ném sang một bên, nàng bèn đi ra khỏi phòng.
Lúc chạm mặt Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh còn có chút xấu hổ: “Sao Hành ca ca lại tới đây? Nghe nói đến chuyện của tứ cữu mẫu sao?”
“Nghe nói rồi.” Mạnh Hành đáp đơn giản ba chữ, rũ mắt nhìn chằm chằm Thịnh Khanh Khanh: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
Thịnh Khanh Khanh không nhịn được liếc mắt sang bên cạnh, mím môi cười nói: “Ta đang suy nghĩ một số chuyện, Thanh Loan cũng không ở đây, đột nhiên nghe thấy âm thanh thì giật mình.”
— Đổi thành người khác, thật ra Thịnh Khanh Khanh cũng sẽ không kinh hoảng như thế, thế nhưng nghĩ tới là lập tức gặp khiến Thịnh Khanh vô cùng chột dạ thoái chí.
Mạnh Hành nhìn chằm chằm Thịnh Khanh Khanh một chút, lại quét mắt nhìn trong phòng, biết nàng chắc chắn đang che giấu cái gì đó.
Thịnh Khanh Khanh cũng biết lời nói dối của mình chẳng ra sao cả, nàng nở nụ cười bèn nói tránh đi: “Tứ cữu mẫu vừa mới bị người của Đại Lý Tự đưa đi rồi.”
“Ta nhìn thấy rồi.” Mạnh Hành thu lại ánh mắt, không ép hỏi Thịnh Khanh Khanh trông có chút quẫn bách: “Cho nên mới quay về xem muội một chút.”
“Ta?” Thịnh Khanh Khanh cười xua tay: “Ta không sao, ngược lại là tam cữu mẫu đã chịu chút kinh hãi.”
“Chuyện liên quan tới thánh chỉ,” Mạnh Hành nói: “Nếu như muội muốn vào cung xem thì có thể đi; nếu như không muốn thì không cần phải đi.”
Thịnh Khanh Khanh giương mắt nhìn hắn, lập tức bị thâm ý trong lời nói hấp dẫn: “Vì sao trên thánh chỉ đặc biệt gọi tên ta?”
“Vẫn không rõ, nhưng đúng là bệ hạ tự mình viết chỉ.” Mạnh Hành dừng lại một chút, chỉ vào cái ghế bảo Thịnh Khanh Khanh ngồi xuống: “Hôm nay trong cung cũng có biến hóa.”
“Biến hóa gì?” Thịnh Khanh Khanh ngồi xuống dựa vào vị trí Mạnh Hành chỉ, không nghĩ tới Mạnh Hành không ngồi đối diện nàng mà là ngồi xuống ở bên cạnh khẽ vươn cánh tay là có thể đụng phải, đầu lưỡi nhỏ nhắn của nàng suýt nữa xoắn lại.
“Hồ Quý phi, biết không?”
Thịnh Khanh Khanh gật đầu: “Là tỷ muội ruột của tứ cữu mẫu.”
“Chuyện xảy ra ở Mạnh phủ hôm nay có bóng dáng của bà ta.”
Mạnh Hành chỉ nói câu này thôi là đã đủ cho Thịnh Khanh Khanh nghe hiểu — lúc tranh chấp ở Phúc Thọ Viên, Mạnh lão phu nhân gần như đã nói rõ.
Hồ thị động lòng đối với khoản tiền tài đó chính là vì đã nhận được sự ra hiệu của Hồ gia.
Mà nhìn sự ra hiệu này của Hồ gia thì phải tập trung vào Hồ Quý phi trong cung nhiều hơn.
“Nghe tam hoàng tử nói, hắn ta và Hồ Quý phi có quan hệ không tệ.” Thịnh Khanh Khanh nói.
Ngón tay Mạnh Hành hơi động một cái, lại bị hắn kiềm chế ấn lại: “Lúc trước tam hoàng tử… cũng có chút quan hệ với Hồ Quý phi.”
Hắn nói mập mờ nhưng cũng đưa ra đáp án khẳng định cho lời nghi vấn của Thịnh Khanh Khanh.
Thịnh Khanh Khanh chỉ biết tam hoàng tử do Mạnh lục cô nương tìm đến để làm nàng ghê tởm, hôm nay mới biết được trong chuyện này còn có sự bắc cầu dắt mối của Hồ Quý phi.
“Ta nghe nói trong cung ngoại trừ Hoàng hậu thì người nở mày nở mặt nhất chính là Hồ Quý phi.” Thịnh Khanh Khanh vừa suy tư vừa nói: “Ngoại trừ việc không có nhi tử thì bà ta đã có được tất cả vinh hoa phú quý có thể có được trong thiên hạ nhỉ?”
“Cũng có thứ bà ta không có được.” Mạnh Hành nói.
Hắn nói lời này một cách hời hợt, không khỏi gợi lên chút tò mò của Thịnh Khanh Khanh: “Là gì vậy?”
“...” Mạnh Hành hơi im lặng, không đáp lại mà tiếp tục chủ đề trước đó: “Vừa hết buổi trưa, bệ hạ trách cứ Hồ Quý phi, phạt bà ta cấm túc trong cung không được ra ngoài, cũng không thể tiếp kiến người khác. Thánh chỉ đến Mạnh phủ chính là được viết xong truyền xuống trong cùng một khoảng thời gian.”
“Chẳng trách trong thánh chỉ không có tên của lục cô nương.” Thịnh Khanh Khanh cũng không kinh ngạc lắm, nàng dùng đầu ngón tay chống cằm suy nghĩ một chút rồi cười lên: “Vậy Hành ca ca sẽ đi đến cung yến chứ?”
“Đi.”
“Vậy ta cũng đi.” Thịnh Khanh Khanh mỉm cười xoay mặt nhìn hắn: “Có Hành ca ca ở đây, thâm cung đại viện cũng không làm người ta cảm thấy sợ hãi nữa.”
Mạnh Hành đối mặt với nàng một lúc, yết hầu không tự chủ được bỗng nhiên động một cái.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy giọng nói của mình ra khỏi miệng, gần như đã làm trái lại ý thức của chính hắn mà hỏi: “Hồ gia muốn tiền, Ngụy gia chẳng qua cũng chỉ như vậy.”
“Những thứ cha mẹ ta để lại, Hành ca ca cũng biết?” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Chuyện cưới gả bây giờ đâu còn hoàn toàn thuần túy nữa. Cho dù ta gả đến Ngụy gia…”
Thịnh Khanh Khanh càng ngày càng thả lỏng trước mặt Mạnh Hành suýt nữa gây họa từ miệng, nàng kịp thời dừng câu chuyện lại, lập tức sửa lời.
“Cũng là bởi vì có chút thiện cảm với Ngụy tam công tử, lại muốn thay mẫu thân trả hết ân tình thôi.”
Nghe thấy tên của Ngụy Trọng Nguyên ẩn hiện giữa răng môi của Thịnh Khanh Khanh, ngón tay đặt trên đầu gối của Mạnh Hành theo bản năng nâng lên trong một cái chớp mắt.
Nhưng hắn đã loại bỏ phỏng đoán lúc trước của mình trong lúc giao lưu với Vương Đôn.
Thịnh Khanh Khanh lựa chọn gả cho Ngụy Trọng Nguyên tuyệt đối không phải vì hai nguyên nhân đơn giản như vậy.
Nếu như Mạnh Hành có thể liều lĩnh, hắn thậm chí có thể chất vấn thâm ý mục đích của Thịnh Khanh Khanh ngay tại chỗ vào giờ phút này.
Nhưng tên đã lắp vào cung chỉ mành treo chuông, Mạnh Hành cũng vẫn miễn cưỡng nhịn được.
So với cho đi thiện ý và sự chăm sóc, Thịnh Khanh Khanh thực sự không quá quen với việc tiếp nhận ý tốt của người khác — nàng không sự bị người khác làm khó xử nhưng lại sợ nhất là được người khác trợ giúp.
Mạnh Hành ít nhiều có thể đoán được nguyên nhân Thịnh Khanh Khanh chôn sâu tất cả xuống đáy lòng, không nói về chuyện xưa của Giang Lăng với bất cứ ai ngoại trừ Vương Đôn.
Đại khái là Thịnh Khanh Khanh cảm thấy một mình mình cô độc, cả đời cược thì cược thôi, không cần phải làm liên lụy đến người khác.
Thứ nàng có thể tùy ý sử dụng tiêu xài chỉ có cái mạng của mình.
Mạnh Hành cảm thấy cách làm thỏa đáng là chờ hắn diệt trừ tận gốc rễ, thu dọn sạch sẽ đại họa trong lòng Thịnh Khanh Khanh rồi lại đến nói rõ thẳng thắn tất cả với nàng.
Nhưng sự nhẫn nại này đối với Mạnh Hành mà nói cũng không dễ áp dụng.
Hắn nhẫn lại nhịn, cuối cùng vẫn đưa tay xoa nhẹ tóc Thịnh Khanh Khanh một cái.
Lần này Thịnh Khanh Khanh không tránh đi nhưng lại không tự chủ được mà rũ mắt nhìn chằm chằm vào tay vịn ghế của mình, giống như trên đó nở ra đóa hoa vậy.
Nhưng tầm nhìn này vừa hạ xuống, khóe mắt liếc qua đã nhanh chóng nhìn thấy dây đeo trên đao bên hông của Mạnh Hành.
Mặc dù đã làm hết sức để xứng đôi với khí độ toàn thân của Mạnh Hành, nhưng phiến lá phong đỏ sinh động như thật đó ở trên khí chất cứng rắn lạnh lẽo của Mạnh Hành thì trông vẫn có chút đột ngột.
Dù vậy, Mạnh Hành vẫn luôn đeo nó, gần như có tư thế ở bên cạnh không rời.
Lại hoặc là hắn chỉ đặc biệt đeo trước khi tới gặp nàng… không, trùng hợp đều đúng lúc mang theo, sự thật này cũng đã đủ khiến khóe miệng Thịnh Khanh Khanh gợi lên ý cười nồng đậm.
“Chờ sang năm ta sẽ bện một sợi dây đeo kiếm tốt hơn tặng cho Hành ca ca.” Thịnh Khanh Khanh nói, đến gần một chút nhìn kỹ tình hình gần đây của dây đeo kiếm, nói: “Là có thể đổi lại cái kỹ thuật không tốt này.”
Nàng nói xong hồi lâu không nghe thấy Mạnh Hành đáp lại, nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Mạnh Hành, đúng lúc va vào đôi mắt đen nhánh kia, nhất thời sững sờ.
Gần quá.
Trong đầu Thịnh Khanh Khanh lóe lên suy nghĩ này nhưng thân thể hoàn toàn không có ý lùi lại, nàng kinh ngạc mà ngẩng đầu đối diện với đôi mắt tĩnh mịch của Mạnh Hành.
Trong lúc hoảng hốt, ngón tay để trong mái tóc nàng của Mạnh Hành tựa như trượt xuống, rơi đến chỗ tai của nàng.
“Tặng ta món khác đi.” Mạnh Hành nói.
Giọng nói của hắn tựa như có chút khàn khàn. Thịnh Khanh Khanh nghĩ. Là do không nghỉ ngơi tốt sao?
“Sinh thần năm sau, năm sau nữa, mỗi một năm sau này, ta muốn mang đồ muội tặng ở trên người.” Mạnh Hành dùng tốc độ nói cực chậm: “Chỉ một món thì ít quá.”
Thịnh Khanh Khanh chớp mắt, sau đó lại chớp một cái rồi chậm rãi nở nụ cười.
Kể từ sau khi có quan hệ thân thiết không giải thích được với Mạnh Hành, nàng hiếm khi lộ ra loại nụ cười ngọt như mật lại như mứt quả này trước mặt Mạnh Hành.
— Đây là nụ cười mà bình thường nàng nhận được sự tín nhiệm hảo cảm của người khác mới có, lúc này lại rất thật lòng thật ý.
Thịnh Khanh Khanh cười cong mắt nói: “Chỉ cần ta vẫn là biểu muội của Hành ca ca thì mỗi năm đều sẽ tặng quà sinh thần.”
Mạnh Hành không trả lời ngay, hắn mang ý tứ không rõ dùng lòng bàn tay muốn xẹt qua từ sau tai Thịnh Khanh Khanh, động tác rất nhẹ: “Biểu muội?”
Thịnh Khanh Khanh gật đầu.
Nàng lại trông thấy Mạnh Hành nở nụ cười.
“Được.” Mạnh Hành nói: “Muội đừng quên.”
Nói xong câu đó, hắn cuối cùng cũng thu tay lại.
Thịnh Khanh Khanh theo bản năng muốn đưa tay sờ lỗ tai ngưa ngứa của mình nhưng tốt xấu gì cũng nhịn được, nàng lẩm bẩm: “Hành ca ca đã cười nhiều hơn trước kia rồi.”
“Ta và muội không giống nhau.” Mạnh Hành nhìn nàng một cái: “Ta chỉ cười với muội.”
Thịnh Khanh Khanh loạn nhịp tim chỉ vào mình: “Ta làm sao?”
Mạnh Hành hừ nhẹ một tiếng.
Thịnh Khanh Khanh cúi đầu suy nghĩ một khoảng thời gian, đột nhiên hiểu ra câu nói này của Mạnh Hành.
— Hóa ra là nàng cười quá nhiều với những người khác.
Biết rõ cách làm thỏa đáng nhất là nói hai câu trêu ghẹo dí dỏm một lúc này, Thịnh Khanh Khanh giật giật bờ môi, lại không được tự nhiên mà nghiêng mặt qua, dùng mu bàn tay chạm vào gương mặt của mình rồi lặng lẽ thở một hơi
Nếu không phải nàng đã sớm quyết định gả đến Ngụy gia…
“Ngày mai ta đưa nàng xuất phủ.”
Mạnh Hành đột nhiên mở miệng khiến Thịnh Khanh Khanh không thể không cắt ngang suy nghĩ của mình tiếp lời: “Đi đâu?”
“Phủ Võ Định hầu,” Mạnh Hành nói: “Gặp Võ Định hầu phu nhân.”
Chính là người mà Thịnh Khanh Khanh muốn gặp ngay lập tức nhưng lại không biết ra tay từ chỗ nào.
Nàng vẫn chưa quyết định chủ ý xem có cần nhờ Mạnh Hành hỗ trợ hay không thì hắn lại chủ động nhắc đến.
Mạnh Hành ở bên cạnh quan sát sắc mặt của Thịnh Khanh Khanh, thấy nàng rũ mi xuống nhất thời không tiếp lời, hắn lập tức nhàn nhạt bổ sung: “Sau khi mẫu thân thay muội giật dây tìm tới Vương Đôn thì cũng đã bảo ta để ý tìm những người khác, đúng lúc ta tình cờ nghe nói Võ Định hầu phu nhân và phụ thân muội đã từng cùng nhau chinh chiến, mặc dù chưa từng gặp muội nhưng ít nhiều cũng được tính là một nửa người quen cũ của phụ thân muội.”
Thịnh Khanh Khanh trầm giọng “Ồ” một tiếng rồi ngẩng đầu cười tiếp nhận ý tốt của Mạnh Hành: “Vậy thì ngày mai đi gặp, tạ ơn Hành ca ca.”
Nói đến phủ Võ Định hầu, Thịnh Khanh Khanh thuận lý thành chương mà nhớ tới chuyện Mạnh Sính Đình từng nói với nàng.
“Hành ca ca và trưởng tử của Võ Định hầu có quen biết nhau không?”
“Không quen.” Mạnh Hành kéo căng khuôn mặt.
Trong đầu hắn gần như lập tức nhớ tới đám người vừa rồi nhìn thấy trong Đại Lý Tự.
Thế mà lại trùng hợp như vậy, người cấp tốc đuổi tới Mạnh phủ bắt Hồ thị làm trò yêu gây khó xử cho Thịnh Khanh Khanh đi lại đúng lúc là người trong tay trưởng tử của Võ Định hầu?
“Vậy nếu như ngày mai đến phủ Võ Định hầu thì sẽ gặp hắn chứ?” Thịnh Khanh Khanh lại hỏi.
“Cũng không có.” Thịnh Khanh Khanh lắc đầu cười nói: “Ta nghĩ là có cơ hội có thể gặp hắn.”
Khuôn mặt Mạnh Hành trầm xuống: “Không có gì đặc biệt.”
“Ta nghe nhị tỷ tỷ nói người này có thể sánh vai với Hành ca ca, không khỏi có chút tò mò.” Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu nói: “Ta còn chưa từng gặp được người có thể sánh vai với huynh đâu.”
Mạnh Hành: “...” Mạnh Đại tướng quân cúi đầu che giấu mà sờ lên món đồ đeo trên trường đao rồi tỉnh táo nói: “Nếu như trùng hợp thì cũng có thể gặp được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT