Hồ thị gây khó dễ cho Mạnh lão phu nhân và Thịnh Khanh Khanh đương nhiên là vì nhìn trúng điểm Mạnh Hành không ở đây.

Mạnh Hành bị giữ lại trong Đại Lý Tự, nhất thời không thể ra ngoài được.

Tên tiểu quan làm việc dưới tay Ngụy Lương mà mấy ngày trước hắn bảo Tôn Tấn mang đến Đại Lý Tự, ở trong lao chưa được mấy ngày, còn chưa kịp khai báo cái gì thì lại đột nhiên chết trong phòng giam.

Lúc tiểu quan này vừa mới vào Đại Lý Tự còn rất mạnh miệng, giống như tin chắc mình sẽ rời đi nhanh thôi, ngậm chặt miệng không nói một lời.

Nhưng ai có thể nghĩ đến mới mấy ngày đã sợ tội tự sát trong lao.

Đương nhiên, nói là sợ tội tự sát, trong lòng ai cũng không tin tưởng lắm.

Mạnh Hành nhìn chằm chằm người ta kiểm tra nhà tù rồi lại tra xét thi thể tự sát treo ngược, không thể tìm được bất kỳ chứng cứ gì chứng minh người này không phải là treo cổ tự tử bỏ mình.

Tôn Tấn nghe qua lời tổng kết của người khám nghiệm tử thi, hồi bẩm với Mạnh Hành nói: “Xem ra thật sự là treo cổ tự tử, lính canh ngục cũng chưa từng nhìn thấy có người từng đến nhà tù của hắn.”

Mạnh Hành quét mắt nhìn nhà tù âm u: “Ai từng tới gặp hắn?”

“Chỉ có người nhà của hắn cùng với lính đưa cơm.” Tôn Tấn chắp tay bất động, hắn cũng nhạy bén ý thức được cái chết của tiểu quan với chức vị không cao này cũng không đơn giản như vậy: “Đều đã ghi chép lại tên tuổi rồi, Đại Lý Tự sẽ lần lượt tới hỏi.”

Hắn nói xong thì dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Có lẽ là bị người ta uy hiếp giật dây tự sát.”

Mạnh Hành trước tiên chọn khai đao với tiểu quan dưới cái cây lớn Ngụy gia này vốn không chỉ vì phẩm hạnh của gã không đoan chính, dễ dàng bị tóm điểm yếu mà càng bởi vì mặc dù trông người này cũng không thu hút nhưng những chuyện làm vì Ngụy Lương lại có chút phân lượng.

Người này xuất thân Tiến sĩ, sở trường khác thì không có, duy chỉ tinh thông tính toán, nghe mấy con số, trong chớp mắt là có thể báo ra được tổng số cộng trừ, bởi thế mà làm việc ở Hộ bộ.

Sau khi Mạnh Hành điều tra được người này âm thầm quản lý một phần tiền vận hành cho Ngụy Lương thì không chút do dự mà chọn người này làm người đầu tiên bị bắt thị chúng.

Đây cũng là người mời được Ngụy Lương đến bảo đảm trước khi bị bắt.

Nếu không phải hôm đó Mạnh Hành cũng đến hiện trường thì không chừng tiểu quan này còn có thể được Ngụy Lương bảo vệ tại chỗ.

“Ông ta biết gánh không nổi, vứt bỏ cũng nhanh lắm.” Mạnh Hành cười lạnh.

“Đại tướng quân, vẫn điều tra sao?” Tôn Tấn trưng cầu hỏi.

“Tra.” Mạnh Hành nói: “Nhưng không vội dùng.”

Ngụy Lương đã xử lý sạch sẽ tất cả, ít nhất sẽ không sợ hãi trong thời gian ngắn.

Chậm rãi tra xét kết quả chẳng qua cũng là một cọng rơm để dùng vào lúc sau này vặn ngã Ngụy gia.

“Vâng.” Tôn Tấn nhận lệnh.

Cuối cùng Mạnh Hành nhìn thoáng qua nhà tù lôi thôi bẩn thỉu rồi quay người rời đi.

Đi ra khỏi nhà lao không bao xa thì đúng lúc chạm mặt một đám người áp chế phạm nhân đi vào, tư thế có chút oai nghiêm.

Mạnh Hành không nhìn thêm lấy một cái, ngược lại là Tôn Tấn đa nghi liếc một cái, kinh ngạc tiến lên nửa bước nói: “Đại tướng quân, đó là Mạnh tứ phu nhân.”

Lúc này Mạnh Hành mới quay đầu quét mắt nhìn qua, thấy khóe miệng Mạnh tứ phu nhân mang theo máu, bà ta đần độn u mê bị kìm kẹp trong một đám tráng hán bị mang đi về phía phòng giam, hắn không khỏi dừng bước.

Hai đám người ngựa không thể tránh khỏi việc đối mặt trên đường, Mạnh Hành không lên tiếng, phía đối diện đồng loạt hành lễ với hắn, người dẫn đầu nói: “Đại tướng quân đi thong thả.”

Nghe thấy tên của Mạnh Hành, Mạnh tứ phu nhân không chỉ không cầu cứu mà còn dùng sức chôn mặt mình xuống, không dám để cho Mạnh Hành phát hiện ra sự tồn tại của mình.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mạnh Hành trầm giọng hỏi.

Người bị bắt đi là phu nhân của Mạnh phủ, Mạnh Hành hỏi một chút cũng là chuyện thường tình, không có gì đặc biệt.

Người đi đầu cúi đầu chắp tay đáp: “Có mấy hiềm nghi hại người, còn có sát hại hạ nhân làm công trong Mạnh phủ, là cấp trên trực tiếp ra lệnh.”

“Mang đi từ Mạnh phủ?”

“Đúng vậy, đoàn người của hạ quan mới quay lại từ Mạnh phủ.”

Mạnh Hành lại đưa mắt nhìn Mạnh tứ phu nhân đang không dám đối mặt với hắn, gật đầu: “Đưa đi đi.”

Chờ đoàn người này áp chế Mạnh tứ phu nhân bước nhanh rời đi, Tôn Tấn mới thấp giọng nói: “Đó là người làm việc dưới tay trưởng tử của Võ Định hầu gia, tác phong làm việc luôn đặc biệt.”

Mạnh Hành gật đầu nhẹ, hắn dùng đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn của nhà tù tĩnh mịch một lúc rồi nói: “Ta về Mạnh phủ một chuyến.”

Đổi lại là lúc khác, Mạnh tứ phu nhân phàm có chút đầu óc thì cũng nên biết cầu cứu hắn, nhưng vừa rồi bà ta lại chột dạ đến nỗi ngay cả khuôn mặt mình cũng không dám để lộ ra, huống chi còn bị Đại Lý Tự mang đi từ Mạnh phủ một cách công khai.

Cho dù Hồ thị không được Mạnh lão phu nhân yêu thích nhưng ít nhiều cũng đại diện cho một phần mặt mũi của Mạnh phủ.

Mạnh lão phu nhân buông tay thả người, vậy hoặc là Hồ thị đã chân chính chọc giận bà, hoặc chính là Hồ thị thật sự đã phạm sai lầm không thể cứu vãn.

Bất kể là vế nào, Mạnh Hành cũng không yên lòng về Thịnh Khanh Khanh bị lẻ loi trơ trọi trong Mạnh phủ.

“Vậy cuộc hẹn sau đó với Vương Đôn…” Tôn Tấn theo bản năng hỏi nửa câu rồi vỗ trán mình nuốt nửa câu sau vào bụng: “Đại tướng quân đi thong thả.”

Mạnh Hành không nói nhảm thêm, ra khỏi Đại Lý Tự là lên ngựa rời đi, lúc chạy tới Mạnh phủ cũng không nghe thấy âm thanh ồn ào gì, trong lòng thoáng yên ổn, hắn xuống ngựa đi qua cửa.

Ý định ban đầu của hắn là đi thẳng đến viện của Thịnh Khanh Khanh, đi được nửa đường thì do dự một chút rồi đi đường vòng gặp Mạnh đại phu nhân trước.

Mạnh đại phu nhân thấy nhi tử ruột đến thì nhướng mày một cái: “Tin tức của con cũng nhanh đấy, người mới bị đưa đi bao lâu chứ?” Bà vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Thế nào, còn nghĩ tới việc đến gặp mẹ ruột của con trước?”

Mạnh Hành: “...” Hắn dừng bước: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mạnh đại phu nhân nhàm chán tặc lưỡi, nói chân tướng ngày hôm nay cho Mạnh Hành biết, lại thuận miệng kể về gút mắc giữa tứ phòng và phủ Võ Định hầu, cuối cùng thấy khô miệng uống một ngụm nước rồi nói: “Đúng rồi, trong cung hạ chỉ, gọi Khanh Khanh đi tham gia cung yến, con biết chuyện này không?”

Mạnh Hành trầm mặt, chậm rãi lắc đầu, hắn quay người muốn đi ra ngoài nhưng lại dừng lại hỏi thêm một câu: “Nàng ấy thế nào rồi?”

“Ai thế nào?” Mạnh đại phu nhân chậm rãi hỏi lại.

Mạnh Hành nhíu mày nén lại tính khí: “Thịnh Khanh Khanh.”

“Nha đầu Khanh Khanh cũng không tệ lắm.” Mạnh đại phu nhân từ tốn nói: “Nha đầu này là người từng trải, khi nào thì không trấn giữ được tình huống? Giống như hôm nay, ta đoán con bé cũng có thể trừng trị cho Hồ thị ngoan ngoãn dưới tình huống chúng ta không đi đến đó.”

Bà nói xong thì thấy Mạnh Hành không biết đã nghe hay là không nghe đi ra ngoài, nhanh chóng cất cao giọng nói: “Ta vẫn chưa nói xong!”

Mạnh Hành dừng lại bước chân ở cửa viện: “Còn chuyện gì nữa?”

“Chuyện của nó, chi bằng con đến hỏi lão phu nhân, ta thấy bà ấy giữ kín như bưng, lúc đối với con nói không chừng sẽ nhả ra chút ít.” Mạnh đại phu nhân tức giận nói: “Còn một câu nữa, buổi đính hôn của Ngụy gia trì hoãn rồi, khi nào thì con có thể cho ta câu trả lời chắc chắn — có phải ta có hy vọng có con dâu rồi không?”

Mạnh Hành không gật đầu cũng không lắc đầu, hắn đứng lại một lúc ở bên cạnh cửa viện, cuối cùng đáp: “Con sẽ để muội ấy biết đầu tiên.”

Hắn nói xong thì không cho Mạnh đại phu nhân có cơ hội nói chuyện nữa, lách mình biến mất phía sau cửa viện.

Ra khỏi viện của Mạnh đại phu nhân không bao xa, Mạnh Hành xa xa nhìn thấy bóng dáng Mạnh lục cô nương dẫn theo người vội vàng đi ra ngoài, cho dù ở khoảng cách không ngắn, Mạnh Hành cũng vẫn có thể trông thấy đôi mắt của Mạnh lục cô nương sưng đỏ — rõ ràng là vừa mới khóc lớn một trận vẫn chưa hòa hoãn lại.

Mạnh Hành chưa từng sợ ai, đương nhiên cũng sẽ không nhượng bộ, ở đối diện bèn đụng mặt Mạnh lục cô nương.

Một đám hạ nhân lập tức hành lễ như chim sợ cành cong, ánh mắt Mạnh lục cô nương lại sáng lên, ngay cả chào hỏi cũng không có mà nàng ta đã tiến lên chặn đường Mạnh Hành: “Đại tướng quân xin hãy cứu mẫu thân ta đi, vừa rồi bà ấy bị người của Đại Lý Tự lấy danh có thể có tội mang đi rồi!”

“Nếu đã là tội danh có thể có thì không cần phải lo lắng, sớm muộn gì cũng về.”

Mạnh lục cô nương sửng sốt, nhanh chóng giang hai cánh tay mở rộng phạm vi ngăn cản, nàng ta nói lắp bắp: “Nhưng lỡ như mẫu thân của ta bị người ta đổ oan vu cáo…”

“Chút tác dụng đó thì Đại Lý Tự vẫn phải có.” Mạnh Hành nói.

Từ trên khuôn mặt nôn nóng lại ngây thơ của Mạnh lục cô nương, Mạnh Hành đã nhìn ra được thật ra Mạnh lục cô nương cũng không biết rõ chuyện trong đó, chỉ đơn thuần bởi vì mẫu thân bị bắt đi mà cảm thấy bất an căng thẳng thôi.

Đương nhiên Mạnh Hành cũng biết mấy tội danh khiến Hồ thị bị bắt đi chưa chắc là thật — đương nhiên cũng chưa hẳn là giả — nhưng chính là có người dùng lý do này để đưa bà ta đi một cách dễ như trở bàn tay.

Từ trong lời tự thuật của Mạnh đại phu nhân, Mạnh Hành còn biết sau khi Mạnh lão phu nhân gần như đã tiên đoán được thì càng không có bất kỳ sự ngăn cản nào lúc Hồ thị bị đưa đi.

Lão phu nhân tựa như đã sớm biết Hồ thị sẽ bị bắt đi, cũng không thèm để ý những tội danh đó rốt cuộc là vì sao.

Những chuyện này Mạnh Hành đều chưa kịp biết vào lúc trước đó.

“Nhưng mẫu thân là tứ phu nhân của Mạnh phủ mà! Bà ấy cứ như vậy mà bị Đại Lý Tự bắt đi, tin tức tất nhiên sẽ truyền đi, đến lúc đó làm sao mẫu thân ngẩng đầu lên được ở Biện Kinh?” Vành mắt của Mạnh lục cô nương đỏ lên, nàng ta hạ thấp người quỳ xuống với Mạnh Hành.

Mặc dù lúc gần đi Hồ thị đã hô to bảo đi tìm Hồ gia cứu người, vừa rồi Mạnh lục cô nương quả thật cũng đang ở trên đường đi đến Hồ gia nhưng sự không gì không làm được của Mạnh Hành đã ăn sâu bén rễ trong lòng nàng ta, lúc nhìn thấy Mạnh Hành, nàng ta bèn không nhịn được mà dừng lại nhờ giúp đỡ.

“Ngươi và mẫu thân của ngươi đã quên ta nói gì với các ngươi rồi à.” Mạnh Hành rũ mắt nhìn tiểu cô nương quỳ rạp bên cạnh chân mình: “Lần đầu tiên ta chỉ phạt, xem ra đã phạt nhẹ quá rồi.”

Lưng của Mạnh lục cô nương khẽ run lên, nàng ta níu chặt váy của mình, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, bờ môi mấp máy nhưng lại không biết nên nói lời giải thích khéo léo gì.

“Tam hoàng tử, Văn phu nhân, hôm nay.” Mạnh Hành đếm lần lượt một lần, lời ít mà ý nhiều nói: “Tự tìm cái chết thì chẳng trách người khác được.”

Mạnh lục cô nương bỗng nhiên nâng đầu lên: “Chuyện hôm đó của Văn phu nhân… ta nghe đồn là do Đại tướng quân truyền đi?!”

Mạnh Hành từ trên cao nhìn xuống hai mắt vặn vẹo phẫn hận của Mạnh lục cô nương: “Mẫu thân của ngươi lại nghe không hiểu.”

“Ta cũng là đường muội của huynh mà!” Mạnh lục cô nương hét lên một tiếng: “Vì sao Đại tướng quân phải làm vậy với nhà chúng ta chứ?!”

“Quả thật vốn không cần phải như thế, ta cũng đã dễ dàng tha thứ cho các ngươi nhiều năm.” Mạnh Hành mang khuôn mặt lạnh nhạt đi ngang qua từ bên người nàng ta: “Nhưng Thịnh Khanh Khanh thì khác, nàng ấy không thể bị uất ức được.”

“Vậy thì ta đáng đời à —” Mạnh lục cô nương lau nước mắt lung tung xoay người sang chỗ khác, dùng dũng khí không biết từ đâu ra lớn tiếng chất vấn: “Nàng ta quý giá đến vậy sao!”

Phải.

Mạnh Hành cũng không quay đầu lại mà đáp ở trong lòng.

Hai chữ quý giá thậm chí còn không đủ để hình dùng sự quan trọng của Thịnh Khanh Khanh đối với hắn.

Thịnh Khanh Khanh đã nếm quá nhiều cực khổ, Mạnh Hành vốn cũng không nhẫn tâm để nàng đặt chân vào bất cứ nước bùn nước bẩn nào, huống chi theo sự qua lại với Vương Đôn, bí ẩn của Giang Lăng năm xưa dần dần được phá giải rõ ràng, Mạnh Hành từ nơi sâu xa chạm đến một góc chân tướng của giấc mơ.

Cho dù chân tướng vẫn chưa rõ ràng thì Mạnh Hành cũng khó có thể tưởng tượng được Thịnh Khanh Khanh trong mơ đã trải qua những khổ đau nào.

— Nàng ở trong mộng đã gánh vác tất cả, cuối cùng còn tự mình nuốt quả đắng của sự thất bại.

Nếu có thể khiến quả đắng đó xảy ra một lần nữa, Mạnh Hành cảm thấy cái đầu trên cổ hắn cũng không cần tồn tại nữa.

Hắn không tự chủ được mà bước đi nhanh hơn, sau khi đi vào viện quen thuộc thì càng lúc càng nhanh, mãi đến khi xuyên qua cánh cửa sổ mở ra trông thấy bên mặt của Thịnh Khanh Khanh ở bên cạnh bàn tô tô vẽ vẽ, trái tim cuối cùng mới thỏa mãn quay về vị trí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play