Nhịp sống của Lâm Ngọc Yên vẫn bình yên êm ả trôi qua từ sau ngày cô cứu Phó Thần, vài ngày trước Phó phu nhân có đến quán cà phê tìm cô, ý muốn báo đáp nhưng cô không nhận. Bà mang rất nhiều quà, nào là tổ yến, bào ngư vi cá... Đối với người mẹ chồng này, Lâm Ngọc Yên chưa từng có gút mắc, bà luôn đối xử tốt với cô dù bây giờ cô không còn là con dâu, cô cũng luôn tôn trọng bà, mỗi lời nói đều tỏ ý kính trọng. Chính vì điều này khiến cho Phó phu nhân càng thấy bản thân có lỗi khi để cô chịu thiệt hai năm qua.
Lâm Ngọc Yên không phải là người hay tính toán chuyện cũ, cô nói chuyện với Phó phu nhân rất lâu bà mới chịu nhận lại quà cảm ơn. Phó phu nhân có hứa sẽ đến quán cà phê ủng hộ khiến cô vô cùng cảm kích.
Ngày hôm nay như thường lệ dọn quán. Tầm mắt của Lâm Ngọc Yên dừng lại ở một chiếc xe ven đường, chiếc xe đó hình như đã đậu ở đây rất lâu, không biết bên trong có người hay không nhưng nếu còn không di chuyển sẽ bị cảnh sát giao thông ghi phạt.
Lâm Ngọc Yên do dự không biết có nên sang đường để lại lời nhắc nhở với chủ xe hay không.
"Chị Ngọc Yên, chị đang nhìn gì vậy?"
Giọng nói của một trong những người làm việc trong tiệm cà phê vang lên sau lưng Lâm Ngọc Yên khiến cô giật mình.
"Chị đang nhìn chiếc xe bên kia, hình như tối qua chị đã thấy rồi. Chị đang nghĩ không biết có nên qua đó để lại lời nhắn cho chủ xe không?"
Lâm Ngọc Yên mỉm cười giải thích, cô bé đang nói chuyện cùng cô tên là Thẩm Thanh Đào, sinh viên năm nhất trường đại học kinh tế, hôm nay không có buổi học nên Thẩm Thanh Đào đi làm buổi sáng.
Thẩm Thanh Đào là cô bé khá đáng yêu, lại hợp ý với Lâm Ngọc Yên nên cả hai vô cùng thân thiết.
"Mặc kệ đi chị, đi loại xe đó thì biết là người có tiền rồi, bị phạt mấy trăm sẽ không thấm vào đâu đâu, chị đừng lo chuyện bao đồng nữa. Lần trước đã khiến cảnh sát đến đây dọa không biết bao nhiêu là khách."
Thẩm Thanh Đào như bà cụ non, một khi đã lải nhải thì sẽ nói không ngừng nghỉ. Những khi cô nàng này bắt đầu công việc lải nhải của mình, Lâm Ngọc Yên ở bên cạnh chỉ biết cười trừ, khi nào nói xong cô bé sẽ tự dừng lại.
Lâm Ngọc Yên biết cô bé lo cho mình, hoàn toàn không có ý gì xấu hết.
"Tóm lại chị đừng lo chuyện của người khác nữa là được. Mà chị có nghe em nói không thế?" Thẩm Thanh Đào nhăn mặt.
"Chị nghe rồi, bà cụ non, em nói đã mệt chưa? Chị làm đồ ăn sáng cho em nhé?"
Nghe đến đồ ăn sáng, Thanh Đào hai mắt sáng rỡ, cô bé đồng ý gật đầu lia lịa, bữa sáng Lâm Ngọc Yên làm thường rất ngon, ăn một lần sẽ muốn ăn mãi.
Lâm Ngọc Yên mỉm cười. Trẻ con đúng là trẻ con, chỉ cần dùng thứ khác dụ dỗ sẽ quên đi chuyện đang nói, lúc ở tuổi cô bé này, cô phải học những lễ nghi trước khi gả vào hào môn, mỗi ngày là các bài học chuẩn bị cho việc lấy chồng, cô học đến phát chán, luôn nuôi ý định một ngày nào đó sẽ trốn học ra ngoài khuây khỏa nhưng chưa từng có cơ hội. Cô cũng không được trãi qua thời gian ngây thơ trong sáng như nhưng người cùng lứa, vì vầy cô luôn ngưỡng mộ sự tự do của Lạc Lạc.
Lâm Ngọc Yên giao lại mọi việc đang làm cho Thẩm Thanh Đào, cô đi vào trong chuẩn bị bữa sáng, hôm nay cô làm món mỳ bò, cô bé Thẩm Thanh Đào nhất định thích lắm đây.
Thẩm Thanh Đào thay Lâm Ngọc Yên dọn dẹp. Sáng nay chỉ có hai người bọn họ, dạo gần đây vì chuyện cảnh sát hay lui tới nên khiến cho không ít khách bỏ chạy. Quán cà phê vắng lặng hơn hẳn, không còn nhộn nhịp như trước kia.
Ở bên đường, Phó Thần ngồi trong xe nhìn chằm chằm vào quán cà phê. Đó cũng là chiếc xe Lâm Ngọc Yên chú ý khi nãy, lúc cô nhìn chằm chằm sang đây, hắn bỗng cảm thấy chột dạ như đang làm chuyện xấu. Hắn đã xuất viện được mấy ngày, sức khỏe cũng đã ổn định lại. Hắn bỗng nhiên muốn gặp Lâm Ngọc Yên, muốn lấy cái cớ trả ơn để gặp cô nhưng nghe mẹ hắn nói hắn không nên làm như vậy, bà đã làm rồi và cô cũng từ chối, hơn nữa nếu hắn đi gặp cô thì khi trông thấy hắn, tâm trạng của cô chắc chắn sẽ không được tốt. Cô đang có cuộc sống bình yên, hắn không nên phá hoại.
Phó Thần lái xe đến đối diện tiệm, đậu ở đây đã một đêm, hắn cũng không biết tại sao lại làm như vậy, lý trí hắn nói hắn nên đi về nhưng cảm tính lại muốn hắn ở lại.
Phó Thần nhìn vào quán cà phê thật lâu, hắn do dự vài giây cuối cũng cũng chọn xuống xe đi vào đó.
Quán cà phê của Lâm Ngọc Yên rất đẹp, khắp nơi đều là hoa cỏ, hương thơm khi bước vào khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
"Chào anh, xin hỏi anh muốn dùng gì? Anh mang về hay uống ở đây?"
Thẩm Thanh Đào niềm nở tiếp khách, dù đang bận dọn dẹp nhưng cô vẫn rất chuyên nghiệp. Đối tượng lại là một người đẹp trai tuấn tú khiến cho bản tính mê sắc đẹp của cô trỗi dậy.
"Một ly cà phê nóng mang đi."
Phó Thần lạnh nhạt mở miệng. Hắn nhìn quanh tìm kiếm Lâm Ngọc Yên, vừa nãy hắn còn nhìn thấy cô ở đây mà? Lẽ nào cô đang bận gì sao?
Nhìn quán vẫn đang được quét dọn, Phó Thần tự cho rằng mình nghĩ đúng. Lâm Ngọc Yên sẽ không có siêu năng lực biết hắn vào đây nên muốn tránh né đâu nhỉ?
"Thưa anh, cà phê của anh đây!"
Thẩm Thanh Đào đưa ly cà phê nóng cho Phó Thần, cô len lén ngắm nhìn gương mặt không góc chết của hắn. Trên đời này đúng là có nhiều cái đẹp, bà chủ của cô xinh đẹp, anh trai bà chủ cũng đẹp, vị khách trước mặt càng đẹp hơn.
Bao nhiêu cái đẹp cô đã được chiêm ngưỡng hết.
"Không cần thối lại!"
Phó Thần đưa tờ tiền lớn, hắn nhận lấy cà phê rồi nhanh chóng bỏ đi, không gặp được Lâm Ngọc Yên khiến cho hắn thất vọng nhưng đồng thời cũng thấy may mắn, nếu đối diện với cô, hắn không biết nên có thái độ nào mới đúng.
Phó Thần vừa khuất dạng, Lâm Ngọc Yên mang đồ ăn sáng từ dưới bếp lên, cô nấu hai tô mì thịt bò thơm phức, mới ngửi thôi đã khiến người ta bụng đói cồn cào.
"Em đang nhìn gì vậy?"
Thấy Thẩm Thanh Đào cứ nhìn ra cửa, Lâm Ngọc Yên thắc mắc. Bên ngoài kia có gì đặc sắc lắm sao?
"Chị, vừa nãy có một người đàn ông siêu cấp đẹp trai vào tiệm mua cà phê còn hào phóng không lấy tiền thối nữa."
Thẩm Thanh Đào khoe khoang tờ tiền lớn với vẻ mặt hào hứng, đến giờ cô vẫn còn chưa thoát được sự u mê nhan sắc của người vừa nãy.
"Lâu lâu chúng ta cũng gặp vài vị khách hào phóng mà? Em đó, suốt ngày bị nhan sắc dụ hoặc, cẩn thận có ngày bị nhan sắc làm cho sống dở chết dở đó!" Lâm Ngọc Yên chỉ vào trán Thẩm Thanh Đào mắng yêu: "Mau ăn đi, nhan sắc không làm em no bụng đâu."
"Em thừa nhận mình mê trai nhưng không đến nỗi lú lẫn đầu óc, chị đừng xem thường em như vậy chứ? Mà lúc nãy có trai đẹp thật mà, em đảm bảo chị nhìn thấy cũng mê mẩn như em, để em check camera cho chị xem nhé!"
Không chờ Lâm Ngọc Yên đồng ý, Thẩm Thanh Đào mở lại đoạn camera cho cô xem, hình dáng người đi vào khiến cô hơi ngờ ngợ, cho đến lúc thấy được gương mặt, cô cực kỳ kinh ngạc.
Người đẹp trai Thẩm Thanh Đào luôn miệng khen là Phó Thần - chồng cũ luôn luôn muốn tránh xa cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT