"Thiếu gia, cậu tỉnh lại rồi!"

Lưu Tùng mừng rỡ khi thấy Phó Thần từ từ mở mắt, hắn đã ngủ mấy ngày kể từ khi phẫu thuật thành công, Phó phu nhân và Phó lão gia tử cùng với ông thay nhau túc trực ở đây, hai người họ vì quá mệt mỏi nên đã về Phó trạch nghỉ ngơi, ông vừa đến thay thế trông chừng Phó Thần không lâu hắn đã tỉnh lại.

"Lưu quản gia, tôi bị làm sao vây?"

Phó Thần nhìn trần nhà trắng toát, mùi thuốc sát trùng khó chịu cứ quanh quẩn bên mũi, hắn nhận thức được đang ở bệnh viện, còn nguyên nhân tại sao hắn lại vào đây thì hắn không thể nào nhớ nổi.

"Thiếu gia bị người ta ám sát, thiếu gia không nhớ sao?"

Phó Thần là nhân vật lớn, sau khi tin tức hắn trọng thương đồn ra ngoài, cảnh sát rất nhanh đã vào cuộc, hai ngày điều tra, dựa vào các camera chống trộm của các cửa hiệu, cảnh sát đã bắt được kẻ gây án, kẻ đó là sát thủ nghiệp dư được thuê giá rẻ đến giết Phó Thần, người thuê là ai thì tên sát thủ đó cũng không biết.

Thành phố Hoa có một vài thế lực đen tồn tại ngầm không ai hay biết, những thế lực này chuyên nuôi sát thủ để giết thuê, mỗi phi vụ tùy vào số tiền bên thuê bỏ ra mà bên cho thuê cung cấp sát thủ mạnh hay yếu. Hầu hết có hai đến ba người làm một phi vụ để yểm trợ lẫn nhau. Người giết Phó Thần chỉ là một trong hai người được cử đến.

"Vậy sao?"

Phó Thần nhíu mày, hắn cố nhớ lại những gì đã xảy ra. Ngày hôm đó khi xe đến gần Lâm Thị, đột ngột có con mèo chạy ra khiến vệ sĩ thắng gấp, khi vệ sĩ này vừa xuống xe kiểm tra thì bị người ta dùng súng giảm thanh giết chết. Hắn vội vàng chạy trốn, không rõ đối phương là ai, lại không có vũ khí bên người chống lại, hắn chạy vô con hẻm nhỏ, sau đó hình như gặp một kẻ đội nón, ở cự li gần, tên đó đâm hắn một nhát. Hắn dùng sức lực chống trả, tên kia đột nhiên chạy mất, hắn kiệt sức dựa vào tường ngất xỉu

"Ai đã cứu tôi vậy?" Phó Thần lại hỏi: "Tôi muốn gặp người đó để cảm ơn."

"Chuyện đó... có lẽ người ta không cần đâu..."

"Ý ông là sao?"

Lưu Tùng im lặng không vội đáp, ông phân vân không biết có nên nói cho Phó Thần biết hay không, nếu hắn biết người cứu hắn là vợ cũ không biết sẽ bày ra biểu cảm gì.

Phó lão gia tử và Phó gia nhân khi nghe người cứu hắn là ai đã kinh ngạc đến độ nghĩ ông nói dối.



"Lưu quản gia, người này rất khó nói à?"

"Là Lâm tiểu thư đã cứu cậu."

Lưu Tùng cuối cùng cũng đưa ra quyết định nói cho Phó Thần biết. Không ngoài dự đoán, hắn nhíu mày thật sâu, nhìn ông tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống.

"Lâm tiểu thư nào?"

Thành phố Hoa chỉ có một Lâm gia, người mang họ Lâm tất nhiên thuộc về Lâm Thị, Lâm gia chỉ toàn con trai, con gái duy nhất còn không phải là vợ cũ của hắn sao?

Phó Thần thật ra chỉ muốn xác nhận.

"Lâm Ngọc Yên tiểu thư, vợ cũ của thiếu gia!"

Lưu Tùng cung kính nói.

Dù đã lường trước câu trả lời nhưng Phó Thần không thể kiềm chế kinh ngạc. Lâm Ngọc Yên đã cứu hắn thật sao? Sẽ không có hiểu lầm gì đó chứ.

"Lâm tiểu thư có một quán cà phê cạnh con hẻm nơi thiếu gia gặp nạn, chính Lâm tiểu thư đã đưa thiếu gia đến bệnh viện, có tài xế taxi làm chứng."

Như sợ Phó Thần không tin, Lưu Tùng tỉ mỉ giải thích. Lúc cảnh sát tiến hành điều tra đã đến quán cà phê của Lâm Ngọc Yên mấy lần, con hẻm thông với cửa sau của quán nên khi tiến hành sửa chữa, Lâm Ngọc Yên đã cho lắp đặt camera, toàn bộ quá trình đều được quay lại rất rõ ràng.

Phó Thần không nói gì, hắn trầm mặc nhắm mắt như đang suy nghĩ về điều gì đó. Lâm Ngọc Yên quả thật khiến hắn lau mắt mà nhìn, hắn đối xử với cô tệ bạc, chưa từng nhìn mặt, nhớ tên của cô, vậy mà cô không hề oán trách, còn cứu hắn một mạng. Sau khi xuất viện, hắn có nên đến gặp cô để cảm ơn không?

"Thiếu gia, nếu cậu có ý cảm ơn Lâm tiểu thư thì không cần đâu, Lâm tiểu thư có nói cậu không cần làm thế. Gặp chuyện như vậy cho dù là ai cô ấy cũng sẽ cứu giúp."

Phó Thần trừng mắt với Lưu Tùng, những gì hắn nghĩ lần lượt bị ông vạch trần, hắn không khỏi cảm thấy mất mặt.



"Thiếu gia, đây là Lâm tiểu thư nói, không phải tôi!"

Lưu Tùng vô tội giải thích. Thiếu gia dùng ánh mắt giết người nhìn ông trông thật đáng sợ. Ông cũng có nói gì sai đâu? Ông chỉ lặp lại lời Lâm Ngọc Yên đã nói lúc Phó phu nhân và ông đến gặp cô.

Lâm Ngọc Yên đối với người của Phó gia tránh còn không kịp nói gì đến chuyện nhận sự trả ơn của Phó Thần.

"Ông im lặng đi, tôi muốn ngủ."

Phó Thần nhắm chặt mắt, hắn rất sợ phải nghe thêm gì đó về Lâm Ngọc Yên từ miệng của Lưu Tùng. Trước kia hay nghe ông ta nói tốt, hắn còn tưởng đó là tân bốc, bây giờ mới biết là hoàn toàn không phải.

Đối với sự né tránh của Phó Thần, Lưu Tùng cũng không muốn vạch trần, bằng không ông sẽ bị thiếu gia giết bằng ánh mắt mất. Rõ ràng bản thân xem thường con gái người ta, bây giờ được người ta cứu, còn biết người ta không thèm nhận ơn huệ từ mình nên đâm ra cáu kỉnh chứ gì? Rõ ràng là trong tay có viên ngọc quý nhưng lại xem như đá ven đường, thiếu gia của ông rất đáng bị Lâm tiểu thư xa lánh.

Lưu Tùng đi ra khỏi phòng bệnh, Phó Thần lặp tức mở mắt. Hắn dùng sức để ngồi dậy, cơn đau từ vết thương được may lại khiến hắn thấy ê buốt. Hai năm hôn nhân lạnh nhạt, hắn chưa từng nhớ tên vợ mình, cũng chưa từng biết mặt mũi cô ra sao, hắn luôn né tránh không về biệt thự, tập đoàn Phó Thị đã thành nhà của hắn. Khi Lâm Ngọc Yên đề nghị ly hôn, hắn không có chút do dự nào kí vào tờ đơn kia. Theo lý cô nên hận hắn, nguyền rủa hắn chết mới phải. Hắn đã khiến cô phí phạm hai năm thanh xuân, tuy không dài nhưng đủ để cô phải chán ghét.

Phó Thần đưa tay lấy điện thoại để trên chiếc tủ bên cạnh, hắn nhớ trước kia mẹ hắn gửi không ít hình của Lâm Ngọc Yên cho hắn, hắn không xóa nhưng chuyển vào hộp thư rác. Bây giờ hắn đột nhiên muốn nhìn xem dung mạo của cô vợ cũ này thế nào.

Phó Thần tìm mở tin nhắn, hàng loạt hình ảnh của Lâm Ngọc Yên hiện ra trước mắt. Từ lúc đám cưới đến ảnh sinh hoạt hàng ngày, mẹ hắn gửi rất đầy đủ. Mấy tấm này chắc là khi mẹ hắn đến biệt thự để gặp cô.

Lâm Ngọc Yên là một cô gái tuổi đôi mươi xinh đẹp, cô có làn da trắng, gương mặt trái xoan, má lúm đồng tiền. Ngay từ bức ảnh đầu tiên, hắn đã bị cô làm cho choáng ngợp. Hình ảnh cô mặc váy cưới trắng tinh khiết như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, lúc này rõ ràng hắn ở bên cô nhưng không hề nhận ra điều đó. Hình ảnh ngày thường của cô mộc mạc, giản dị nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp trong sáng. Phó Thần xem hết một loạt, mỗi tấm hắn đều mất mấy phút để xem.

Đến lúc này hắn mới biết hắn đã làm mất một tiểu tiên nữ xinh đẹp tốt bụng. Và giờ có hối hận cũng muộn màng rồi. Lâm Ngọc Yên và hắn đã không còn gì dính líu đến nhau.

Phó Thần đóng lại điện thoại, lần đầu hắn chú ý đến con gái cũng là lần đầu hắn thấy mất mát.

Chuyện này cũng không thể trách hắn được, bắt buộc cưới người không quen, ai có thể chấp nhận chứ? Bây giờ cũng không phải thời phong kiến xa xưa, làm gì có chuyện trưởng bối đặt đâu, hắn ngồi yên đó.

Phó Thần tựa vào thành giường chán nản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play