Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ⭐)
“. . .Hóa ra là Trang công công.”
Nghe giọng nói kéo dài như vịt đực lanh lảnh kia, Hạng Trọng nhịn không được âm thầm run lên một chút, nhưng cũng nhanh chóng xoay người lại, vừa chắp tay với Trang công công.
Cười nói, “Lão phu chỉ là ra phủ đặt mua chút đồ vật, ngược lại là không biết Trang công công ngài đây là. . .”
“Ai nha ~!”
Trang công công cười duyên, vểnh tay hoa lan lên với ông, điểm điểm với Hạng Trọng, “Đây không phải đưa vật Hoàng thượng ban thưởng cho Tướng quân ngài sao!”
Hắn run run phất trần, phía sau lập tức xuất hiện một đám tiểu thái giám, nâng một đống hộp quà nối đuôi nhau bước vào.
Hạng Trọng sửng sốt: “Đây là. . .”
“Những thứ này đều là hậu lễ Hoàng thượng lén lút ban thưởng cho ngài ~!”
Trang công công bước chân nhẹ nhàng, ghé sát đến bên cạnh người Hạng Trọng.
Ghé vào tai ông nói nhỏ, “Hoàng thượng lo lắng ngài ở trên cung yến ban ngài quá nhiều thưởng sẽ gặp đến đại nhân nhà khác đỏ mắt, cho nên phân hai phần, phân phó nô gia trước cho ngài đưa một phần lại đây.”
“. . .Vậy, thần khấu tạ thánh ân của Hoàng thượng.”
Hạng Trọng cười cười, chắp tay tạ ơn.
Ông biết rõ, loại tình huống này thật sự cũng không phải chuyện hiếm lạ giữa Hoàng thượng cùng phủ tướng quân của ông.
Rốt cuộc ngoại thích cùng tông tộc đều chặt chẽ chú ý tình huống kết giao của hai người, hơi có sai lầm thì sẽ bị cầm đi phát tác văn chương.
Nhưng mà hôm nay trong lòng Hạng Trọng lại nhiều một tia băn khoăn.
Hoàng thượng có thể thật sự không ngừng đưa mấy thứ này lại đây hay không?
“. . .Ai nha, Hạng Ttướng quân không cần đa lễ, đây là nên làm ~!”
Trang công công tiếp tục vứt mị nhãn với ông, tựa như ngừng một chút, lại hơi chau mày, “Ai nha, hôm nay hôm nay thật đúng là nóng, nóng đến nô gia có chút khát nước. . .”
“Đúng vậy Trang công công, mời ngài trước tiên tiến vào uống một ngụm trà.”
Hạng Trọng tâm thần lĩnh hội, nhanh chóng cười đón hắn vào thiên thính.
Không nghĩ tới, ngay lúc hai người rời đi một lát sau, một đạo tàn ảnh màu đen lặng yên không một tiếng động mà chạy tới hậu viện phủ tướng quân.
Hắc ảnh kia ở xung quanh phòng ngủ của Hạng Tinh tìm góc không người, rồi dừng lại, cởi hắc y mặc khoác bên ngoài, lộ ra phục sức ảnh vệ trực thuộc Hoàng thượng mặc bên trong.
Sau đó lướt nhanh đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ vang cánh cửa.
“Tiểu quận chúa, tiểu quận chúa!”
“. . .”
Chỉ tiếc, trong phòng không có người đáp lại hắn.
Ảnh vệ nghi hoặc mà nhíu mày, nghĩ nghĩ, lại lớn mật mà đẩy cửa bước vào.
Nhưng mà vẫn như cũ chưa thấy được thân ảnh của tiểu quận chúa ngu dại kia.
Vẻ mặt ảnh vệ mộng bức.
Ba ngày trước hắn đã đến một lần, truyền khẩu dụ của Hoàng thượng muốn tiểu quận chúa hôm nay ngoan ngoãn chờ lễ vật của Hoàng thượng.
Tiểu quận chúa này dĩ vãng chính là nghe lời Hoàng thượng nói nhất, vì sao hôm nay ngược lại không ở nhà?
Trong lúc nhất thời ảnh vệ không biết nên làm sao bây giờ mới tốt.
Lại chợt nghe bên ngoài có chút tiếng bước chân từ xa đến gần, tiểu ảnh vệ hoảng loạn một trận, đành phải nhét túi giấy dầu, cùng với tin căn dặn của Hoàng thượng vào phía gối đầu của Hạng Tinh, rồi vội vàng rời đi.
. . .
Bên kia, Hạng Trọng tiễn Trang công công đi đã lập tức triệu tập nhân thủ bên trong phủ, điều tra toàn bộ ở trong phủ.
Kết quả, bên trong đồ Hoàng thượng ban thưởng nhưng thật ra không có gì.
Ngược lại là trong bình hoa đồ cổ ông yêu nhất thật sự lục soát một bao giấy gói thuốc không biết bỏ vào khi nào!
Đồ bên trong không cần nói cũng biết.
Thấy kết quả như vậy, Hạng Trọng không khỏi có chút xụi lơ.
Chẳng lẽ. . .
“Không tốt! Không tốt rồi lão gia!!”
Ngay lúc Hạng Trọng đang bàng hoàng, bên ngoài có hai gã sai vặt lại vô cùng lo lắng mà chạy vọt vào, hô to, “Lão gia, tiểu tiểu thư ở Túy Tiên Lâu. . .ăn hư bụng!”
. . .
“. . .Cái gì? Hạng Tinh không ở phủ tướng quân mà ở Túy Tiên Lâu?. . .còn ăn hỏng bụng rồi?”
Trong Hoàng cung, ở Điện Dưỡng Thần, Vũ Văn Hoằng nghe ảnh vệ hồi báo xong, kinh ngạc đến hai mắt trừng to.
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)