Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
Nói xong, hắn không đợi Hạng Trọng đáp lại, chợt đưa tay vào tay áo lấy một bình sứ màu đen ra.
Đặt ở trên bàn, đẩy đến trước mặt Hạng Trọng.
“Đây là ‘ vở kịch lớn ’ của cung yến đêm nay, theo như bổn vương biết được thì nó sẽ bị hạ ở trong một vài món ăn, mà ngọn nguồn kịch độc này. . .sẽ đến từ phủ tướng quân các ngươi.”
“. . .”
Hạng Trọng hoài nghi mà liếc nhìn hắn một chút.
Dưới sự suy nghĩ, cuối cùng cầm lấy bình sứ kia vào trong tay, mở ra ngửi ngửi.
Một ngửi này, sắc mặt lão gia tử đột nhiên thay đổi: “Ngũ Tuyệt Tán!”
Cái gọi là Ngũ Tuyệt Tán, chính là kỳ độc Tây Vực, trong người lập tức độc phát, nếu trong năm canh giờ không tìm được thuốc giải thì thất khổng đổ máu, chết bất đắc kỳ tử.
Đây cũng là lần trước khi ở Tây Vực trấn thủ ông nghe được.
Cũng đích xác nhắc qua trong lúc nói chuyện cùng Hoàng thượng.
Hơn nữa, nguyên nhân chính là vì lần này ông từ Tây Vực trở về, nếu thực sự có người dùng độc này hãm hại ông, vậy quả thật là hết đường chối cãi.
Hạng Trọng nhíu mày cúi đầu, con ngươi xẹt qua một mạt ảm đạm.
Chẳng lẽ, Hoàng thượng hắn quả thực tuyệt tình như thế. . .
Nghĩ đến đó, Hạng Trọng trầm ngâm một phen, không khổ đột nhiên đứng dậy.
“Việc này lão phu sẽ tự mình điều tra rõ ràng. Nếu đúng như lời Vương gia nói, lão phu. . .sẽ suy xét đề nghị lúc trước của ngài.”
Ông vội vàng hành lễ, lại lần nữa nhìn về phía Hạng Tinh phía sau Vũ Văn Dận.
Mắt nhíu lại, “Vương gia, lão phu đã thỏa hiệp, ngài cũng nên trả nữ nhi cho lão phu đi?”
Vũ Văn Dận cong môi đỏ một cái, đuôi mày kiếm nhẹ nhướng lên.
Hắn xoay người, bất động thanh sắc mà cởi bỏ á huyệt* của Hạng Tinh, cười nhạt hỏi nàng: “Ngươi tưởng trở về sao?”
[ Ách huyệt (哑穴): á huyệt, huyệt câm.]
“A.”
Hạng Tinh chớp chớp mềm mắt.
Nghiêng đầu, sau khi cẩn thận hồi tưởng một phen cốt truyện, lại lắc đầu, chỉ về phía một bàn món ngon mỹ vị kia.
Mềm mại mở miệng, “Con còn muốn ở chỗ này ăn mấy món này.”
“. . .A?”
Hạng Trọng có chút kinh ngạc.
Ông không khỏi nhếch môi, cười đi qua, vỗ vỗ đầu vai nhỏ của nữ nhi nhà mình, nhẹ giọng dỗ dành, “Tinh Nhi à, ngoan ngoãn về nhà cùng cha được không? Mấy món này chúng ta mang về ăn!”
“. . .Không cần.”
Hạng Tinh tiếp tục lắc đầu.
Dừng một chút, càng là đặt mông ngồi trở lại trên ghế của mình, lại cầm lấy một cuốn vịt nướng kinh đô, hự hự mà gặm.
Không hề để ý tới hai người.
Thấy thế, Vũ Văn Dận đè ép ý cười, thở dài với Hạng Trọng: “Ai ~ cha vợ à, con gái lớn không dùng được* nha.”
[* nữ đại bất trung lưu (女大不中留): con gái lớn không dùng được.]
“. . .”
Trong lòng Hạng Trọng đau xót.
Ai, mà thôi.
Nếu chuyện đúng như ông dự đoán như vậy, Tinh Nhi thật sự là tạm thời không trở về phủ càng tốt hơn một chút.
Hơn nữa Túy Tiên Lâu này người nhiều mắt tạp*, nghĩ Vũ Văn Dận cũng không dám làm gì con bé.
[* Nhân đa nhãn tạp (人多眼杂): nói chuyện với nhau ở nơi đông người dễ bị người biết | Tai vách mạch dừng (tai vách mạch rừng)]
Nghĩ vậy Hạng Trọng cắn răng một cái, thương tâm mà cáo từ rời đi. . .
“. . .Tiểu gia hỏa, ngươi thật sự muốn tiếp tục ăn xong sao?”
Nhìn Hạng Tinh dường như không có việc gì, tiếp tục nhét mỹ thực vào trong miệng lớn, đáy mắt Vũ Văn Dận cũng xẹt qua một tia không hiểu.
Mắt phượng đỏ sậm kia hơi dao động vài phần, hắn không khỏi nhấc cánh tay lên, hơi chống cằm tinh xảo.
Một tay khác cầm khăn lụa lên, thay nàng lau khóe miệng dính dầu mỡ, vừa trêu đùa hỏi, “Ngươi sẽ không sợ ăn hư bụng nhỏ của ngươi?”
“A.”
Hạng Tinh lắc lắc đầu.
Nàng cố gắng nuốt đồ ăn trong quai hàm phình phình, sau đó cười nhẹ nhàng nháy mềm mắt với Vũ Văn Dận.
Mặt nghiêm túc, “Tinh Nhi chính là muốn ăn hư bụng.”
“. . .Hửm?”
. . .
Hạng Trọng chân trước mới trở lại phủ tướng quân, sau lưng, đại thái giám trong cung Trang công công lại đột nhiên đại giá quang lâm.
“Nha, sáng sớm này Hạng Tướng quân là đánh đến chỗ nào nha?”
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)