Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
“. . .Sao, tiểu gia hỏa ngươi bị ta bắt ra, ngược lại không muốn trở về phải không?”
Thấy bộ dáng vẻ mặt nàng không tình nguyện, Vũ Văn Dận không khỏi bật cười không ngừng, ánh mắt đắc ý, “Ai ~ mỹ mạo này của bổn vương, quả nhiên là hại người rất nặng.”
“A. . .Không phải như thế.”
Hạng Tinh lắc đầu, vận tốc ánh sáng đánh mặt mỗ mỹ nhân.
Nàng ngồi thẳng thân mình, mắt lại lần nữa nổi lên ánh sáng sáng trong như ngôi sao.
“Tinh Nhi là nghe nói trong phủ của tỷ tỷ có rất nhiều đầu bếp sẽ làm rất nhiều món ngon mỹ vị. . .Bằng không mới sẽ không theo tỷ tỷ đâu.”
. . .
Bên kia, Hạng Trọng dẫn một đại nhóm người mênh mông vọt đến trước cửa phủ Dận vương.
Gã sai vặt giữ cửa của phủ Dận vương nhìn trận trượng phảng phất muốn đánh nhau này, không khỏi kinh ngạc đến ngốc, nhanh chóng chào đón.
“Bái kiến Hạng tướng quân. . .Xin hỏi tướng quân, ngài đây là. . .”
“Vương gia nhà các ngươi mang Tinh Nhi của nhà chúng ta đi, bản tướng quân tự nhiên là đến muốn người!”
Hạng Trọng tức giận mà gầm nhẹ, vẻ mặt uy nghiêm ôm ngực, liếc xéo gã sai vặt kia, “Còn không mau đi thông báo? Không sợ bản tướng quân trực tiếp giết vào sao?”
Hừ, vì nữ nhi bảo bối của ông, Hạng Trọng ông cũng sẽ không quản cái tôn ti gì!
“Cái này. . .”
Nhóm sai vặt Vương phủ khó xử mà nhìn lẫn nhau một chút.
Cuối cùng, vẫn là gã sai vặt đầu lĩnh đứng ra, cười làm lành nói, “Tướng quân xin bớt giận! Nhưng mà. . .Vương gia ngài ấy, ngài ấy còn chưa trở về. . .”
“Sao có thể?!”
Hạng Trọng gấp đến độ trợn trừng mắt thật to, nhịn không được nắm vạt áo của gã sai vặt đầu lĩnh lên, “Phủ tướng quân của đến vương phủ của ngươi cũng chỉ ngăn cách một con phố, ngươi sợ là lừa gạt bản tướng quân đi!”
“Trời ạ! Hạng đại tướng quân, tiểu nhân nào dám lừa gạt ngài!”
Cảm thụ được đáy mắt sát khí của Hạng Trọng, gã sai vặt đầu lĩnh cũng sắp sợ tới mức đái trong quần, liên tục lắc đầu kêu rên, “Vương gia ngày ấy thật sự chưa về!”
Nhóm sai vặt phía sau cũng đều điên cuồng gật đầu.
Xem bộ dáng vẻ mặt của bọn họ kinh hoảng sợ hãi, hoàn toàn không giống như là nói dối, Hạng Trọng mới hòa hoãn vẻ mặt một chút.
Nhưng tưởng tượng đến nữ nhi bảo bối chỉ sợ là bị Vũ Văn Dận kia đưa tới chỗ khác, trong lòng lão gia tử lại lần nữa nổi lên hoảng loạn.
Không khỏi rống to: “Vậy Vương gia nhà các ngươi sẽ đi đâu? Nhanh chóng nói cho bổn tướng quân!”
Gã sai vặt bi thương: “Cái này. . .Chúng tiểu nhân không biết. . .”
“Tướng quân, thuộc hạ biết Vương gia đi đâu.”
Đột nhiên, một giọng nói lành lạnh của thiếu nữ truyền đến từ trong cổng của vương phủ.
Hạng Trọng ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một cấp dưới tâm phúc khác của Vũ Văn Dận, Minh Nguyệt, đang nâng một con bồ câu lên, mặt không biểu tình đi về phía ông.
“Thỉnh tướng quân đi theo thuộc hạ.”
. . .
Đệ nhất tửu lầu hoàng thành —— trong Nhã các xa hoa nhất của Túy Tiên Lâu.
Vũ Văn Dận ưu nhã mà thổi mạnh bát trà, mỉm cười nhẹ, nhìn nữ hài nhi trước mặt kia ăn đến hạnh phúc thỏa mãn.
Tay nàng nâng một cuộn vịt nướng kinh đô đã cuốn gói kỹ, hự hự mà gặm.
Quai hàm phấn nộn bị nhét đến căng phồng, rất giống một con hamster nhỏ.
Nam nhân càng nhìn, ý cười càng sâu.
Thật là tiểu gia hỏa làm người ta muốn ăn.
Hắn nhìn đến cũng không nhịn được, cũng gắp một miếng vịt nướng kinh đô.
Thanh Phong ở một bên kinh ngạc đến ngốc.
Trời, nghe nói sau khi tổ tiên cùng Tiên đế băng hà, Vương gia ngoại trừ cung yến quốc yến, đã có thể lại không ngồi cùng bàn cùng bất luận kẻ nào mà ăn qua!
Ngay cả Thanh Phong hắn cũng mở rộng tầm mắt. . .
Bên mái hiên này, hai người hài hòa mà dùng bữa, ngoài Nhã các lại truyền đến một trận gõ cửa nhẹ.
“Vương gia, Minh Nguyệt dẫn Hạng tướng quân đến.”
“Mời vào, thuận tiện thêm một bộ chén đũa.”
. . .
Vốn dĩ là Hạng Trọng nổi giận đùng đùng mà đẩy cửa tiến vào.
Nhưng lúc sau nhìn thấy cảnh tượng trong Nhã các, lại kinh sợ mà dừng lại tại chỗ.
——
Sau gần 2 tháng bận rộn tui đã trở lại rồi đây.
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)