Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
“Không sợ.”
Hạng Tinh quyết đoán mà lắc đầu.
Đôi mắt mềm cười đến cong cong sáng ngời, “Phụ thân củata là Trấn Quốc Đại tướng quân, tỷ tỷ hạ độc chết ta, ông ấy sẽ không bỏ qua cho tỷ.”
“Ngươi!. . .”
Thanh Phong nghe xong lời kia thấy không thoải mái mà kêu lên, tiểu ngốc tử này thế nhưng dám uy hiếp Vương gia!
Hắn tức giận mà nghiêng về phía trước, rồi lại bị Vương gia nhà mình đưa tay đẩy, trực tiếp đẩy đến cạnh cửa xe ngựa.
Một đạo ánh mắt sắc bén lập tức đảo qua, Thanh Phong sợ đến mức chỉ có thể khổ bức mà chui ra khỏi xe ngựa, cùng xa phu cùng nhau nghiên cứu thảo luận nhân sinh.
Vũ Văn Dận lập tức cong môi cười nhạt, đưa đồ ăn vặt trong tay cho Hạng Tinh.
“Ngươi nói đúng, bổn vương xác thật rất kiêng kị phụ thân ngươi.”
Nhìn nữ hài nhi sau khi tiếp nhận đồ ăn vặt, quả thực không chút do dự bắt đầu ăn, hắn nhẹ dừng một chút, lại nói tiếp, “Nhưng, còn có một người cũng kiêng kị phụ thân ngươi.”
“Mà hắn ta, thậm chí sẽ không để cho phụ thân ngươi có cơ hội báo thù.”
“. . .”
Hạng Tinh dừng ăn, nâng đôi mắt ướt mềm lên nhìn nam nhân.
Nghĩ một chút, trực tiếp mở miệng, “Vậy tỷ tỷ, vừa rồi tỷ nói những lời đó là muốn giúp phụ thân, không cho người kia động đến ông ấy sao?”
“. . .Xem ra, ngươi thật sự là nghe được.”
Vũ Văn Dận che miệng bật cười.
Bỗng ngồi thẳng lên, nghiêm mặt gật đầu, “Không sai, phụ thân ngươi là một thế hệ lương tướng (tướng tốt), bổn vương tự nhiên vô cùng yêu quý ông ấy.”
“Về phần ‘ người kia ’, nên càng thêm yêu quý ông ấy hơn bổn vương mới đúng, đáng tiếc. . .”
Hắn nói xong, chợt nhẹ thở dài.
Che ngực lại, khẽ cau mày, “Ai ~ đều do bổn vương không dạy dỗ hắn ta thật tốt, dạy ra một thứ như vậy.”
Hạng Tinh biết, nhất định hắn đang nói Vũ Văn Hoằng không sai.
Nàng không khỏi lại yên lặng phỉ nhổ ở trong đầu.
Tra nam.
Muốn gạt tỷ tỷ ruột của nàng, còn làm tổn thương tâm của mỹ nhân.
Tra nam.
Nghĩ vậy, nữ hài nhi ăn luôn một khối gà muối giòn cuối cùng.
Lau lau tay nhỏ, chợt hoạt động tiểu thân thể, nhích người đến gần Vũ Văn Dận một chút.
Có chút thật cẩn thận, rồi lại vô cùng chân thành mà nhìn hắn, lông mi chớp chớp.
Mềm mại mở miệng: “Tỷ tỷ, Tinh Nhi nói cho tỷ mục đích người kia, tỷ giúp Tinh Nhi cứu phụ thân, có thể chứ?”
“. . .A?”
Đuôi mày của Vũ Văn Dận khẽ nhướng, đáy mắt xẹt qua một mạt kinh ngạc.
Xem ra tiểu ngốc tử này, thật sự là biết chút gì đó.
Hơn nữa.
Dường như nàng cũng không ngu dại như trong lời đồn đãi vậy.
Nghĩ vậy, Vũ Văn Dận mơ hồ cong môi đỏ.
“Có thể giúp ngươi,. . .”
Nam nhân đột nhiên nghiêng người, ghé sát vào Hạng Tinh, cách gần đôi mắt ướt mềm trong suốt kia.
Ánh mắt không e dè mà nhìn thẳng vào, phảng phất giống như có thể nhìn thấy tất cả tâm tư của nàng.
Chỉ nghe giọng nói hắn vững vàng, cười nhẹ nói, “Ngược lại, bất luận ngươi dùng biện pháp gì, trở về thuyết phục phụ thân ngươi từ nay về sau hợp tác cùng bổn vương.”
“. . .”
Hạng Tinh chớp chớp con ngươi, đầu nhỏ chuyển động lên.
Đồng ý yêu cầu của hắn, hắn sẽ giúp phụ thân vượt qua cửa ải khó khăn, phụ thân sẽ không chết.
Phụ thân hợp tác cùng hắn, nàng có thể quang minh chính đại mà đến gần đại sứ hưởng phúc nha, phụ thân không chết, nàng hưởng phúc.
Nói không chừng còn có thể giúp giúp tỷ tỷ cùng tình lang của tỷ ấy.
Tính toán như thế nào cũng là nàng không lỗ.
Tiểu thiên bình trong đầu tiểu gia hỏa lập tức nghiêng xuống.
Một lát sau, nàng trịnh trọng gật đầu: “Được, thành giao.”
“. . .”
Vũ Văn Dận lặng lẽ mở to mắt.
Hắn không nghĩ tới nàng sẽ đáp ứng nhanh như vậy.
—— Xem ra, xác thật vẫn là một tiểu ngốc tử.
Cũng tốt, ngốc mới càng dễ lừa.
Vũ Văn Dận cười nhẹ, gập ngón tay nhẹ gõ gõ vách tường thùng xe.
Xe ngựa lập tức vừa chuyển, như muốn thay đổi phương hướng.
Hạng Tinh thấy thế, lại gấp lên, vội nắm lấy ống tay áo của nam nhân.
Đuôi mắt đáng thương mà rũ xuống, mềm mại hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ muốn đưa Tinh Nhi trở về sao?”
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)