Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 221: Phần kết (Hoàn chính văn)


1 tháng

trướctiếp

Lúc trở về, hào quang trên bầu trời đã lụi tàn.

Văn phòng Kế toán, trỏ chuột máy tính nhấp nháy tia sáng. Lâm Triều Tịch thấy lồng ngực đang nổi lửa, trong lòng lại tĩnh lặng vô cùng.

Cô kéo ghế, mở file word, bắt tay gõ phím.

Bên tai vẫn văng vẳng giọng Lão Lâm, có lẽ đó là một hội trường siêu rộng, Lão Lâm đứng trước tấm bảng, bụi phấn bay lả tả, giọng ông sang sảng, ánh mắt trong veo.

Trời tối dần, thời gian trôi qua từng giây từng phút, từng dòng lại từng dòng chứng minh, một tờ lại một tờ luận văn…

Cuối cùng, cô gõ xuống một dấu chấm, đính tài liệu vào email, gửi đi.

Đứng dậy khỏi ghế, cô xuống tầng, mở cửa tòa làm việc, gió hè thổi tới, những ngôi sao lấp lánh trên nền trời đen tuyền, xung quanh bốn bể tràn ngập ánh đèn của mọi nhà. Cô rất muốn tới sân bay, cũng rất muốn gọi điện thoại cho Bùi Chi.

Sờ chiếc điện thoại, cô nhận ra nó đang rung lên, màn hình sáng đèn.

Lâm Triều Tịch bắt máy, kề sát tai: “Alo, bố ạ.” 

“Bạn nhỏ Lâm, con còn ở sân bay không, bao giờ mới về?” Giọng Lão Lâm vô cùng phấn khích, thậm chí Lâm Triều Tịch còn tưởng tượng ra khuôn mặt hóng hớt của ông.

Cô đổi tay cầm điện thoại: “Con có tí việc đột xuất nên không đi được.”

Sau một khoảng trầm lặng, Lão Lâm kinh ngạc: “Chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả việc theo đuổi thằng nhóc đẹp troai đấy?”

“Đây là bí mật, còn lâu con mới nói.”

“Lâm tiểu thư, ngoài việc học ra thì việc cưới gả cũng quan trọng không kém đâu.” 

“Đúng.” Lâm Triều Tịch cười: “Thật ra trước khi bố gọi, con đang định gọi điện tỏ tình Bùi Chi đây, nhỡ may thời gian nghe điện thoại của bố để cậu ấy lên máy bay rồi tắt điện thoại thì phải làm sao?”

“Tắt máy thì nhắn tin Wechat là được.” Lão Lâm thành khẩn: “Cách diễn đạt rất quan trọng, đã bảo con phải đọc nhiều tiểu thuyết của Mễ Mông rồi…”

“Con có chuẩn bị mà.” Giọng Lão Lâm bày bố cách giúp cô tỏ tình vọng bên tai, đèn giao thông phía trước chuyển từ xanh sang đỏ, Lâm Triều Tịch dừng bước.

Cơn gió nóng hổi phất qua lọn tóc, cô chợt nhận ra, mình đang đứng ở nơi ngã tư quen thuộc.

Bên trái là bệnh viện, bên phải là văn phòng Kế toán, cổng trưởng Đại học Vĩnh Xuyên đang ở ngay phía trước.

Một chiếc xe buýt lái tới. 

Trên con đường đối diện, dòng người đông đúc, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Ánh điện lờ mờ, gánh đồ nướng hàng rong tỏa khói tung bay giữa trời đêm. Lâm Triều Tịch hơi sững sờ, cô tưởng mình gặp ảo giác, nhưng ánh mắt nam sinh ấy trong veo, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi vì phải chạy khắp nơi. 

“Lời văn phải gãy gọn, tình cảm phải sâu sắc…” Lão Lâm vẫn đang líu lo không ngừng ở đầu dây bên kia.

Đèn đỏ chuyển xanh.

Lâm Triều Tịch nghĩ, cô từng vô số lần tưởng tượng về cảnh mình tỏ tình Bùi Chi, lại chưa một lần nào nghĩ tới cảnh tượng như bây giờ.

Trăng sáng sao thưa, gió hè ấm áp, cậu xuyên qua những ánh đèn thưa thớt đến bên cô.

Bình tĩnh thản nhiên, không mảy may chùn bước.
Tác giả có lời muốn nói:

Mỗi lần bắt tay vào viết tôi đều nghĩ ra cả tỉ thứ muốn nói, chỉ đợi viết xong cái kết liền kể hết với mọi người. Nhưng giờ viết xong lại thấy có gì cũng nói hết luôn rồi.

Chính văn xin được khép lại tại đây, thật ra chương cuối cùng tôi đã thử đến mười mấy kiểu kết cục cơ, nhưng sau cùng vẫn thấy thế này là ổn nhất. 

Vậy thì cứ thế này đi.

(nội dung tác giả cảm ơn những người đã giúp đỡ hoàn thành bộ truyện, đã giản lược…)

Cuối cùng, nơi cõi đời dài dằng dặc nhưng cũng rất tươi đẹp này, chúc mọi người có thể tìm được người ấy hoặc chuyện ấy, dù bắt đầu từ khi nào cũng chưa bao giờ là muộn.

Đương nhiên vẫn còn ngoại truyện.

Cứ yên tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp