Nghiệm của hàm số, chính là điểm giao thoa giữa họ.
21 tháng 12, ngày Lão Lâm gặp tai nạn.
Lâm Triều Tịch mua sẵn bữa sáng, đúng giờ có mặt ở cổng ngõ nhà trọ. Túi bảo quản thức ăn có cơm nắm mới làm, cô ủ trong lớp áo nên lúc bỏ ra vẫn bốc khói cuồn cuộn.
Đầu bên kia, Lão Lâm thong thả bước tới, không khác gì ngày thường, ông vẫn thảnh thơi như vậy. Trời vẫn rất lạnh nhưng mấy hôm nay có nắng, tuyết cũng tan bớt, chỉ còn lại bầu trời xanh thẳm và những con đường tấp nập dưới bầu trời đó.
Sắc mặt đầy sức sống, có vẻ đêm qua Lâm Triều Tịch đã có một giấc mơ đẹp. Cô nhét cơm nắm vào túi áo ông, lúc rụt tay về, cô đã có một củ khoai nướng.
Vỏ khoai hơi xém, thịt khoai mềm dẻo. Lão Lâm khoe củ khoai siêu ngọt, sau đó hai người cùng nhau lên xe buýt.
Khoảng một tiếng trước, cô bước ra từ cổng bệnh viện Từ n.
Phòng bệnh chất đầy giấy tờ và thư, lúc cô rời khỏi đó, người đàn bà nằm trên giường đã ngủ say, Bùi Chi đang nhấc cuốn sách trong tay bà.
Trong trí nhớ của cô, đó là cuốn Công nghệ mô hình hóa cơ sở dữ liệu, mẹ Bùi Chi chỉ miễn cưỡng giở vài trang xem qua, còn Bùi Chi thì đã đọc vỡ nghĩa.
Máy thở vẫn đang chạy hết công suất. Trong nắng sớm, Bùi Chi vẫy tay chào cô.
Cô không hề nói với cậu lí do mình làm vậy. Đối với Bùi Chi, trong lúc bồi bạn với mẹ nốt quãng thời gian còn lại của đời bà, cậu giúp cô hoàn thiện một số việc cậu hứng thú.
Cụ thể nội dung những việc đấy là gì không quan trọng, quan trọng là tất cả những việc này đều xảy ra ngay tại phòng bệnh đó.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, Bùi Chi để lộ thiên phú Toán học kỳ tài của mình trước mặt mẹ. Trong thời gian ngắn ngủi, bằng cách thần kì nào đó cậu đã sắp xếp lại đống dữ liệu mênh mông bể sở.
Nhờ có cậu, việc chỉnh sửa chương trình trở nên vô cùng thuận lợi.
Bùi Chi đồng ý giúp cô theo dõi chương trình, họ bàn bạc lại một vài sách lược, ví dụ cố định thời gian, dùng di động định vị thời gian và địa điểm thực tế, đưa việc đơn giản hóa chương trình dự đoán lên một tầm cao mới.
Hai người thảo luận những thứ này trong phòng bệnh, mẹ Bùi Chi còn mượn máy tính hộ họ.
Thật ra Lâm Triều Tịch không tin, một tờ giấy nhỏ bé lại có thể thay đổi tư tưởng thâm căn cố đế của một người. Nhưng có lẽ nó có thể khiến một người mẹ yêu thương con mình trong đau khổ học được cách thay đổi. Tuy rất khó khăn, hơn nữa thời gian không còn nhiều.
Song Lâm Triều Tịch nghĩ, thật ra thời gian cô ở lại đây cũng sắp chạm đến hồi kết.
——
Đường phố tấp nập, xe buýt lái tới. Cửa vừa mở, mọi người chen chúc lên xe.
Người người chen chúc, không gian yên ắng, cảnh vật ngoài cửa lướt qua, con đường quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.
Một bên tai nghe là là tiếng hít thở của nam sinh, chặng đường vốn thấp thỏm bất an dường như thanh thản hơn nhiều.
Cô và Lão Lâm xuống buýt.
Phía xa là con đường trở lại trường học, trong mười mấy phút ngắn ngủi, cô nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều.
50 mét phía trước có lối vào con ngõ nhỏ, có lối rẽ, xe điện đông đúc.
Ngay giữa là hai đầu đường cái, giờ cao điểm thường xuyên tắc đường, đi thêm một đoạn là đến ngôi trường Lão Lâm phải vào làm báo cáo.
Ở đó hẳn sẽ có hoành phi hoan nghênh các chuyên gia tham dự hội nghị, sinh viện đại học hăng hái nhiệt tình.
Cô đi cùng Lão Lâm, duy trì tốc độ bước đi đều đặn tới đó.
Giọng Bùi Chi vẫn rất điềm đạm, cậu thông báo kết quả dự đoán của chương trình. Lâm Triều Tịch nghe cậu nói, nghe tiếng động xung quanh cậu.
Cô vẫn bước đều, dưới ánh nắng mặt trời, cảnh vật trước mắt nhạt nhòa như tan ra.
Thế giới như muốn hòa tan ngay lúc này, gió cùng khuôn mặt bình thản của Lão Lâm lại rõ nét lạ thường.
500 mét…
400 mét…
300 mét…
Tiếng nhắc nhở nghiêm trọng của Bùi Chi và tiếng báo động chói tai từ monitor theo dõi cùng lúc vang lên. Vô số người lao vào phòng bệnh, tiếng bước chân dồn dập kéo đến, Lâm Triều Tịch cắn ngón tay, cố không khóc ra thành tiếng.
Lão Lâm như cảm nhận được gì, ông dịu dàng nhìn cô: “Trở lại bệnh viện đi.”
Lâm Triều Tịch lắc đầu nguầy nguậy, bàn tay run rẩy ấn chặt tai nghe.
“Bùi Chi.”
“Ừm.”
“Sau buổi báo cáo của Lão Lâm, tớ sẽ quay trở lại.”
“Ừ.”
“Cậu đợi tớ nhé.”
“Tớ sẽ đợi.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Bùi Chi của quá khứ hãy giao lại cho Lâm Triều Tịch của quá khứ.
“Con đến đó cùng bố.” Lâm Triều Tịch nhìn Lão Lâm, cô nói.
Lão Lâm hơi khó hiểu nhìn cô, có vẻ nhận ra điểm bất thường, ông vươn tay nắm lấy tay cô.
Họ cùng nhau đứng trước đèn giao thông.
Phía trước là cổng trường Đại học Vĩnh Xuyên, cô thấy Lão Lâm 25 tuổi giằng tay lao khỏi trường không nao núng.