Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 212: Bất lực


1 tháng

trướctiếp

Đại đội Cảnh sát giao thông Vĩnh Xuyên.

Lâm Triều Tịch không ngờ Trương Thúc Bình lại nhận lời.

Ông và nữ cảnh sát kia ngồi tại văn phòng khoa tuyên giáo, lúc họ đánh giá cô với ánh mắt sâu xa khó lường, Lâm Triều Tịch hơi hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại này.

Cô gượng cười nhìn Trương Thúc Bình, biểu cảm cứng ngắc.

Cuối cùng, người trung niên khẽ đẩy gọng kính, nhìn nữ lãnh đạo trước mặt, mở lời: “Xin chào, tôi là thầy giáo tổ thi đua giải toán trường Trung học Vĩnh Xuyên, tôi họ Trương, cũng là người phụ trách công tác thi đua toán Olympic cấp tỉnh.”

Khi nghe cụm từ “Toán Olympic”, phản ứng của nữ lãnh đạo giống hệt bảo vệ gác cổng, đột nhiên hứng thú hẳn. Hay nói cách khác chuẩn hơn, cuối cùng thì họ cũng được ngẩng mặt nhìn thẳng rồi.

“Hôm nay mời thầy đến đây vì học sinh thầy bảo chúng đang thiết kế một chương trình, cần bên tôi hỗ trợ đôi chỗ.” Nữ lãnh đạo nói đầy khách sáo.

Lâm Triều Tịch rất sợ Trương Thúc Bình buột miệng thốt ra “chân tướng”, cô căng thẳng nhìn ông, Lão Trương yên lặng vài giây, sau đó nói hai chữ: “Đúng vậy.”

Nữ lãnh đạo hơi ngẩn ra, chỉ đành nói tiếp: “Tôi hơi tò mò, mọi người tạo ra chương trình này, cụ thể… với tính chất gì?” Bà khách sáo: “Cũng tức là mọi người cần chúng tôi hỗ trợ về mảng nào?”

Nghe đoạn, Trương Thúc Bình liếc mắt.

Lâm Triều Tịch ngồi thẳng người.

“Đây là kế hoạch của bọn trẻ, hãy để chúng giới thiệu.”

Thầy Trương là người từng lăn lộn trong hệ thống thể chế, tuy kinh nghiệm không nhiều nhưng rất rành về nghệ thuật giao tiếp. Lâm Triều Tịch khẽ thở phào, cô lập tức tập trung tinh tinh thần. Chỉnh đốn lại tư tưởng.

Tiếp theo là những điều cô từng nói rất nhiều lần ngày hôm nay, song ngồi tại văn phòng này buộc cô phải thận trọng cân nhắc cái nào nên và không nên nói. Cô phải sắp xếp trật tự mạch lạc, lại không được để lộ sơ hở, tránh bị Trương Thúc Bình nhận ra.

Cô trình bày cẩn thận, chi tiết, cuối cùng, hai người lớn ngồi đó chỉ yên tĩnh nhìn cô. 

“Đại loại là vậy ạ.” Lâm Triều Tịch hơi nghiêng người về trước nhìn lãnh đạo trước bàn làm việc: “Số liệu em cần đều đã được liệt kê trên tờ giấy gửi cô ban nãy rồi ạ.”

Phòng làm việc lặng ngắt, tiếng chuyện trò của các cô cảnh sát đi lại bên ngoài rõ mồn một. 

Lâm Triều Tịch chăm chú nhìn nữ lãnh đạo, bà đổi tư thế ngồi.

Lâm Triều Tịch nghe bà nói rằng: “Tôi hiểu những gì cháu vừa nói, chỉ còn một vấn đề cuối cùng.”

“Mời cô nói ạ.”

“Học bạ của cháu là ở An Ninh, tại sao lại xin số liệu giao thông ở Vĩnh Xuyên?”

Lâm Triều Tịch sững sờ. Nữ lãnh đạo ngồi trên ghế chuyên dụng, tư thế vô cùng chuẩn mực khiến Lâm Triều Tịch cảm nhận được khí chất lẫm liệt.

“Đừng căng thẳng, tôi chỉ tìm hiểu chút thôi.” Bà chỉ máy tính của mình: “Không phải nghi ngờ cháu hay gì.”

Quả nhiên chuyện chẳng đơn giản đến thế.

Lâm Triều Tịch cúi đầu trầm tư một hồi mới ngẩng mặt nói: “Thật ra cháu từng hoàn thành chương trình dự đoán giao thông ở thành phố An Ninh. Xét tổng thể thì số liệu càng nhiều độ khó càng cao, cháu thấy như vậy rất có lợi cho khâu hoàn thiện chương trình, vậy nên mới chọn nơi này ạ.”

“Vậy mục tiêu tiếp theo của cháu là nhắm vào cái gì?” Bà hỏi.

“Tạm thời cháu chưa thể trả lời câu hỏi này.” Lâm Triều Tịch nói: “Cháu đảm bảo không làm gì phạm pháp, không phá hoại trật tự xã hội.”

“Vì sao?”

“Vì cháu mong biến số thu được trong khi viết chương trình càng ít càng tốt. Ví dụ nếu cháu muốn dự đoán hành vi của thầy Trương, vậy thì không thể nói trước với thầy ấy được, việc này sẽ ảnh hưởng đến hành động của thầy.” Dừng một lát, cô chọn cách giải thích nước đôi: “Vạn vật đều có liên hệ với nhau đó ạ.”

“Ừm, tôi lờ mờ hiểu rồi.”

Dường như bà cũng không mấy hứng thú với những gì cô định làm, chỉ xác nhận lại mức độ đáng tin cho có lệ: “Có thể cung cấp số liệu cho cháu, chuyện nhỏ ấy mà. Chỉ cần không can thiệp đến hồ sơ tai nạn giao thông cụ thể là được, cái đó phải huy động đến luật sư.”

“Không cần cụ thể đâu ạ, cháu chỉ cần các số liệu.”

“Nhưng vốn số liệu cũng không chi tiết đâu, ví dụ như lưu lượng giao thông trên đường cũng chỉ lấy áng chừng. Muốn biết tình hình thực tế thì cháu phải báo sớm cho tôi.”  

Lâm Triều Tịch hai mắt sáng bừng: “”Áng chừng” là đủ rồi ạ, cảm ơn cô rất nhiều.”

“Cháu định bao giờ lấy?”

“Dạ càng sớm càng tốt, tốt nhất là sáng mai được không ạ?” Lâm Triều Tịch hỏi.

“Gấp thế cơ à?”

Lâm Triều Tịch căng cứng cả người: “Cháu muốn làm nhanh cho xong, đỡ tốn thời gian ạ.”

“Được rồi, tôi sẽ cố gắng.” Bà nói.

“Sáng mai cháu sẽ quay lại.” Lâm Triều Tịch đứng dậy, cúi người: “Cảm ơn cô rất nhiều.”

——

Cổng Đại đội cảnh sát giao thông.

Mùa đông mặt trời xuống núi sớm, Lâm Triều Tịch và Trương Thúc Bình đi ra cổng, nắng chiều màu cam cháy phủ lên hai người.

Từ khi ra khỏi văn phòng khoa tuyên giáo, Trương Thúc Bình vẫn im lặng không nói. Nói thật thì trong suốt cả quá trình Lão Trương một mực trầm mặc, để lại sân khấu cho cô, mặc cô biểu diễn tùy thích.

Với một người nghiêm cẩn, cổ hủ như hiệu phó Trương, đây có lẽ là tất cả những gì ông có thể giúp.

Cuối cùng cũng ra đến trạm buýt, Lâm Triều Tịch hơi ngẩng lên quan sát ông, có lẽ trong bất tri bất giác, Lão Trương đã giận đến bạc cả tóc mai.

Cô muốn nói cảm ơn, song lời đến miệng lại không thốt ra được.

Trương Thúc Bình đành lạnh lùng nói tranh: “Thầy không biết rốt cuộc em đang làm cái gì, tuyệt đối không có lần sau đâu.”

Nói xong, ông thẳng thừng bỏ đi.

Cũng chẳng hiểu sao, có lẽ do chưa được ăn trưa, hoặc do căng thẳng cả ngày trời cuối cùng cũng có chút tiến triển. Sau khi Trương Thúc Bình bỏ đi, Lâm Triều Tịch bủn rủn cả người, nửa bước chân cũng không cất nổi.

Cô ngồi luôn xuống ghế chờ, cuối cùng cũng xin được số liệu, điều này đủ khiến cô mừng rơn. Tuy nhiên trong lòng lại không nhẹ nhõm chút nào.

Từ lúc bước vào văn phòng ban tuyên giáo, điện thoại cô vẫn để chế độ rung.

Thậm chí cô đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng trường hợp Hoa Quyển hoặc Bùi Chi gọi đến, cô sẽ dừng cuộc nói chuyện ngay lập tức rồi xin ra ngoài nghe máy, nhưng từ đầu đến cuối điện thoại vẫn im lìm.

Nghĩ đến đây, cô thấy đáng ra mình không nên chờ đợi, cô nhấc máy gọi thẳng vào số Hoa Quyển.

Những hồi chuông chờ đằng đẵng, xe cộ gấp rút qua lại, một phút sau, trạng thái nặng nề lại bao trùm Lâm Triều Tịch. Hoa Quyển rất bận, có lẽ cậu đang quay phim nên không thể nghe máy, đây là chuyện bình thường. 

Cô miễn cưỡng tự an ủi rồi cất điện thoại vào túi. Bên đường có người bán khoai nướng, cô đói xót cả ruột, đành đứng dậy tới chỗ sạp hàng.

Như cảm nhận được điều gì, giây phút cô thò tay vào túi lấy tiền, điện thoại bỗng đổ chuông.

Cô nghe máy trong vô thức, đặt điện thoại bên tai, rướn vai kẹp lại, nói: “Alo, Hoa Quyển à?”

Đầu dây bên kia dừng nửa nhịp, sau đó cô nghe được chất giọng rõ ràng, bình ổn: “Tớ đây.”

Tiếng ồn trên đường thoáng chốc mất tăm, cô như cuộn trong lớp bong bóng trong suốt, cả thế giới chỉ còn lại giọng nói ở đầu dây bên kia.

“Trưa nay không gặp, tớ nghĩ có lẽ cậu xảy ra chuyện gì đó, cả chiều lại bận bịu nên giờ mới gọi được cho cậu.” Bùi Chi nói.

Quả nhiên Bùi Chi không nhận được tin nhắn cô gửi qua Hoa Quyển, nghĩ đến việc Bùi Chi đứng ngoài cổng đợi mình, cô bỗng khó chịu vô cùng: “Tớ xin lỗi, để cậu phải chờ rồi.” 

Lâm Triều Tịch không nhắc đến chuyện nhờ Hoa Quyển chuyển lời, chỉ nói: “Bên này tớ giải quyết xong xuôi rồi. Cậu thì sao, vẫn ổn chứ? Cậu ăn gì chưa, giờ tớ qua đó được không, tớ mang đồ ăn cho cậu nhé, muốn ăn KFC không?”

Lâm Triều Tịch chỉ nghĩ ra những câu hỏi khuôn sáo, cô nói một mạch.

“Tớ vẫn ổn.” Bùi Chi như đang an ủi cô: “Không phải áy náy đâu, hồi trưa tớ chỉ đợi một chút thì có chuyện nên phải quay lại luôn. Vậy nên kể cả trưa nay cậu đến, tớ cũng ăn không hết bữa cơm.” Bùi Chi thành khẩn giải thích: “Giờ cậu qua đây tớ cũng không ra ngoài được.” 

“Bác gái… bác gái vẫn ổn chứ?” Lâm Triều Tịch hỏi thật dè dặt.

“Trưa nay vừa cấp cứu, đang điều trị ICU.”

(*) ICU (Intensive Care Unit), hay còn gọi là chăm sóc đặc biệt, là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực, chăm sóc liên tục cho những bệnh nhân nặng đang trong tình trạng bị đe dọa tính mạng. – Wiki.

Dự cảm thành thật, Lâm Triều Tịch nghẹn ngào.

Cô không biết nên nói gì, cũng không có kinh nghiệm xử lí tình huống thế này, song cô buộc phải nói tiếp, làm vậy thì cuộc gọi này mới không kết thúc: “Đây là số máy bây giờ của cậu à? Rảnh rỗi tớ gọi cho cậu được không, cậu thường rảnh những giờ nào?”

“Đây là điện thoại của trạm điều dưỡng.” Nói xong, cậu trầm tư một lúc, lại nói: “Để tớ gọi cho cậu.” 

Sau khi đến Vĩnh Xuyên, Bùi Chi không dùng điện thoại, cậu cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Tuy cậu chưa từng giải thích lí do, song Lâm Triều Tịch hiểu, đây có lẽ là một hình thức kiểm soát của mẹ cậu trước lúc lâm chung.

Với người mẹ đang mang bệnh nặng, Bùi Chi không thể phản kháng, chỉ có thể thuận theo.

Lâm Triều Tịch không biết bên trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt đó còn xảy ra những gì, cô rất mong Bùi Chi kể bừa gì đó với mình, than thở oán trách gì cũng được.

Nhưng từ đầu đến cuối Bùi Chi vẫn không kể gì về tình hình hiện tại của cậu.

“Hôm qua Lão Lâm kể tớ nghe chuyện mẹ tớ ngày xưa đấy.” Nghĩ ngợi một hồi, Lâm Triều Tịch chậm rãi nói: “Giờ tớ mới biết, mẹ tớ bất đắc dĩ đẻ ra tớ, sau đó bà cũng chẳng muốn nuôi, đại loại vì vậy nên tớ mới được tiễn đến trại trẻ.”

Cô nói đến đây, đầu dây bên kia truyền tới tạp âm ồn ào. Hẳn là đang có rất nhiều khách ghé thăm nên mới gây ra tiếng động náo loạn đến vậy. 

Dường như có người đang gọi Bùi Chi, Bùi Chi cũng đang chào hỏi họ. Cậu nói chuyện với mọi người, nhưng vẫn không cúp điện thoại.

Lâm Triều Tịch không rõ họ hàng nhà Bùi Chi, nhưng lúc này chắc hẳn là lúc họ hàng phiền phức hội tụ.

Cô trầm mặc đứng nơi lề đường hứng gió, chờ đợi Bùi Chi ngắt máy. 

“Tớ hiểu, người lớn chưa chắc luôn đúng.”  Bùi Chi bỗng nói: “Nhưng tớ may mắn hơn cậu một chút, bà ấy đã ở bên tớ 16 năm.”

Cuộc gọi kết thúc, khoảng lặng mông lung kéo dài.

Một chiếc ô tô bỗng bấm còi, tiếng động vang thấu trời xanh, Lâm Triều Tịch điếc ù hai tai.

Cô xoa xoa lỗ tai, lại bịt mồm bịt mũi, khom người ho khù khụ.

“Có lấy khoai nướng nữa không?” Người bán hàng rong phía trước để lộ ánh nhìn không kiên nhẫn.

“Có ạ.” Lâm Triều Tịch miễn cưỡng đáp.

“4 củ, 5 đồng.”

Gửi tiền, nhận khoai.

Hơi nóng truyền đến lòng bàn tay, cô nhẹ nhàng bóc vỏ.

Lúc ngẩng đầu, chiều tà cuối chân trời đỏ rực khiến Lâm Triều Tịch nhớ đến phòng làm việc của Lão Lâm, cái ngày cô rời khỏi thế giới dâu tây.

Tuy chưa qua bao lâu, lại dài như nửa đời người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp