Lâm Triều Tịch cố duy trì tâm trạng phấn khích, chỉ như vậy cô mới có thể vứt những suy nghĩ tiêu cực khỏi đầu.

Sở Nghiên cứu kĩ thuật là một đơn vị nghiên cứu thuộc Cục Quản lí giao thông, ải này khó qua hơn nhiều so với sảnh hành chính Cục giao thông. Ngay từ cổng vào bọn cô đã bị chặn lại một cách vô tình.

Lâm Triều Tịch nói đi nói lại, trình bày hết nước với bảo vệ, tuy nhiên ông bác bảo vệ từ đầu chí cuối vẫn lắc đầu từ chối.

Lâm Triều Tịch lo lắng nhìn điện thoại, hi vọng mới nhen nhóm lụi dần. Họ không chút ý định sẽ để cô vào, đây cũng chẳng phải lỗi của họ.

11 giờ 30 phút, đây là thời điểm cô và Bùi Chi hẹn nhau ăn trưa.

Miệng đắng lưỡi khô, Lâm Triều Tịch hối hận. Cô đang làm gì thế này, sao lại đứng lì ở đây, chẳng phải nên ở với Bùi Chi ư. 

Đúng lúc này, sau lưng truyền tới tiếng kít phanh chói tai, Lâm Triều Tịch bị bảo vệ lùa sang một bên. Con xe Mazda màu trắng lướt qua người cô, cổng tự động mở rộng.

Đầu Lâm Triều Tịch nảy ra kịch bản chặn xe, cô cũng chỉ nghĩ vậy, song con xe chợt dừng lại ngay lúc sắp tiến vào cổng. Ô cửa trượt xuống, người trung niên lái xe nhìn họ chằm chằm, hỏi: “Hai nhóc con gái con đứa làm gì ở đây thế?”

Lâm Triều Tịch ho khù khụ, Bao Tiểu Manh đành cướp lời: “Chú ơi bọn cháu muốn tìm lãnh đạo!”

“Ồ, các cháu tìm lãnh đạo có việc gì?”

Không biết đã nói đến lần thứ bao nhiêu, Lâm Triều Tịch vẫn bình tĩnh mở miệng: “Bọn cháu đang thiết kế một chương trình lập trình ngoại khoá, cần thu thập số liệu giao thông thành phố Vĩnh Xuyên ạ.”

Người trung niên lộ vẻ khó tin.

“Chương trình giáo dục bây giờ thú vị nhỉ.” Ông nói.

Lâm Triều Tịch lại cháy lên tia lửa hi vọng, cô nhìn người trong xe đầy mong đợi, lại thấy ông quay đầu nhìn thẳng phía trước.

Cửa sổ ô tô chậm chạp trượt lên, người nọ đạp chân ga, cư nhiên lái xe bỏ đi.

Bô xe phun ra làn khói xám xịt, lần nữa quay đầu, Lâm Triều Tịch thấy vành mắt Bao Tiểu Manh ửng đỏ, như không thể chấp nhận được chuyện này.

Lâm Triều Tịch xoa đầu cô bạn, nhìn mấy bảo vệ giữ họ lại nói chuyện rõ lâu kia, nói: “Chào các chú, nếu không còn cách nào, bọn cháu xin phép về trước.”

“Hai đứa đi đâu?”

“Tìm cách khác thử xem.”

“Theo chú nhớ thì ngày hoạt động giao thông trường con trai chú toàn liên lạc trực tiếp với đội cảnh sát giao thông.” Bảo vệ nọ nói: “Hay các cháu thử qua đó hỏi xem.”

Một bảo vệ khác ghé lại, nhỏ giọng nói: “Hoặc nhờ sếp nào đó đóng cho tờ giới thiệu, siêu tác dụng luôn đấy.”

——

Khu Thừa An đang phát triển công nghiệp, dân cư thưa thớt, Lâm Triều Tịch và Bao Tiểu Manh đứng bên đường bắt xe về thành phố.

Cô nắm tay Bao Tiểu Manh, vì không rõ tình hình nên gặp nhiều trắc trở trong qua lại giữa các bộ phận, việc này quả thực không thể trách người ta.

Bao Tiểu Manh khịt khịt mụt, tinh thần ủ rũ.

Lâm Triều Tịch an ủi: “Không sao, đi đây đi đó tí thôi.”

“Nhưng cậu có vẻ rất gấp mà.”

“Đâu có đâu.” Lâm Triều Tịch mỉm cười.

“Nhưng ban nãy tớ thấy tin nhắn cậu gửi rồi.” Bao Tiểu Manh vội giải thích: “Tớ vô tình thấy thôi, mà Bùi Chi đang ở Vĩnh Xuyên sao?”

“Mẹ cậu ấy bệnh nặng, đang điều trị ở đây.”

“Trời ạ, sao lại thế!” Bao Tiểu Manh bàng hoàng: “Thế sao cậu còn không qua đó với cậu ấy, chuyện cậu đang làm quan trọng lắm sao?”

Câu hỏi đầy sắc bén cũng rất thẳng thắn, Lâm Triều Tịch không thể trả lời.

Trên đường, xe cộ vắng vẻ, xe tải vụt qua để lại gió rít, ngay cả gió lạnh giữa trời cũng như đang mơ hồ.

“Tớ… Tớ xin lỗi…”

“Ừm… Không phải tại cậu, tại tớ không xử lí tốt nhưng việc này.”

Thời gian chờ đợi mòn mỏi bên đường khiến cô vô thức ghét bỏ bản thân, rõ ràng rất cấp bách, cô lại không chút tiến triển.

Lúc này, điện thoại cô rung lên.

Cô giật mình, vội rút điện thoại ra xem, một số lạ gọi đến, mã vùng Vĩnh Xuyên.

Nhanh tay bắt máy.

“Xin chào, bên tôi là bất động sản Tân Hồ, xin hỏi…”

Cơ bắp trên người vốn căng chặt được thả lỏng, Lâm Triều Tịch buông máy, không khí dày đặc khói sương, cô ho quặn người.

Đầu dây bên kia vẫn giới thiệu đầy chuyên nghiệp: “Xin hỏi bạn có nhu cầu mua bất động sản không, bên tôi giới thiệu…”

Cơn ho khiến cô khó thở, Lâm Triều Tịch ngồi khụy xuống. Bao Tiểu Manh sốt sắng vỗ lưng cô: “Cậu sao thế?”

“Không sao.” Lâm Triều Tịch phẩy tay.

——

Như có thứ côn trùng nào đó đang châm chích trong ngực, mỗi giây trôi qua, nó lại chích bạn một cái. Bạn không thể bắt nó ra, chỉ đành mặc nó sục sạo trong tim trong phổi.

Lâm Triều Tịch lại lên xe trở về Vĩnh Xuyên, về tới cổng đồn cảnh sát giao thông trong khu dân cũ.

Xung quanh huyên náo, sau giờ ăn trưa, học sinh và dân đi làm lũ lượt rời khỏi các quán cơm, mùi dầu khói vương lại trên phố còn chưa tan hết. Dưới ánh nắng, những làn khói hiện rõ từng đường nét, vết tróc sơn trên tấm biển đồn cảnh sát màu trắng vô cùng bắt mắt.

Trong thoáng chốc, Lâm Triều Tịch cảm thấy mọi thứ mình đang làm thật hoang đường.

Một học sinh cấp ba muốn thiết kế chương trình dự đoán tai nạn giao thông sắp xảy đến với bố mình, vì một số lí do mà học sinh này buộc phải chỉnh sửa bản lập trình trong thời gian nước rút, để có được số liệu, cô nhóc chạy đôn chạy đáo khắp các bộ phận giao thông.

Đồng hành với cô chỉ có một người bạn cấp hai, họ đã gặp đầy trắc trở với hai đơn vị đầu tiên và đây là đích đến thứ ba trong ngày.

Mức độ khả thi ở đích đến này rốt cuộc là bao nhiêu?

“Bọn mình vào nữa hả?”

Giọng nói trong trẻo, ấm áp, Lâm Triều Tịch trở lại hiện thực từ thế giới hoang đường.

Đây là lần thứ ba cô đến thế giới này, so với sự thật đó thì mọi sự hoang đường chẳng là cái gì.

Lâm Triều Tịch gồng mình lấy hơi, nói: “Đến cũng đến rồi, không vào thì phí.” 

Đây chính là cảm giác dốc toàn bộ sức lực ôm lấy tia hi vọng mong manh, hít một hơi sâu lấy khí thế, tuyệt đối không thể để lộ, không thì đến sức nhấc một cái chân lên cũng chẳng còn.

May thay, đội cảnh sát giao thông phụ trách xử lí các vụ tai nạn, kẻ ra người vào liên tục nên cổng chính dễ qua hơn sở nghiên cứu nhiều.

Bảo vệ hỏi họ lí do tới đây, ông nói thẳng: “Ban Tuyên giáo ở phòng 205, một rưỡi chiều bắt đầu làm việc.”

Lâm Triều Tịch đứng phơi dưới nắng, cô thoáng ngẩn người.

Đúng lúc này, cô cảm nhận được điện thoại đang rung lên bần bật.

Phản ứng đầu tiên của cô là rút ra xem, là một tin nhắn mới.

Hoa Quyển: Tớ gọi vào số phòng chăm sóc đặc biệt mãi không ai nhấc máy, chút nữa tớ gọi lại cho cậu.

“Sao thế?” Bảo vệ đặt đơn đăng kí trước mặt họ: “Không phải làm bài tập ngoại khóa đúng không?”

Mọi vui mừng tan biến trong nháy mắt, như cơn ác mộng bất chợt tóm chặt, Lâm Triều Tịch nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đến khi nó tắt hẳn. 

Bao Tiểu Mảnh khẽ đẩy cô, cây bút của bảo vệ vẫn đang giơ trước không trung.

“Cảm ơn chú.” Lâm Triều Tịch cầm bút, cúi người cảm ơn.

——

Điện thoại phòng bệnh không nhấp máy khiến người ta có liên tưởng không hay.

Tới tận khi đứng trước phòng làm việc đội cảnh sát, Lâm Triều Tịch vẫn chưa kịp phản ứng. Cô nên nghĩ ra việc này sớm hơn, Hoa Quyển mãi không nhắn lại chắc chắn vì phía Bùi Chi đã xảy ra chuyện.

Cô rất muốn biết Bùi Chi hiện tại ra sao, song lại không biết nên hỏi thăm bằng cách nào, thậm chí chính cô là người hủy bỏ buổi hẹn ăn trưa với cậu.

Lâm Triều Tịch không khỏi thấy hối hận, trái tim trở nên trống rỗng, gió lạnh thổi qua khiến cô hoảng sợ trước những chuyện đang xảy ra quanh Bùi Chi.

Tuy nhiên điều khiến Lâm Triều Tịch bất lực hơn cả, là ngay giờ phút này, cô đang máy móc giơ tay gõ cửa phòng làm việc cục quản lí giao thông.

Đội cảnh sát có thư kí chuyên môn phân công xử lí việc liên lạc, hiện vẫn chưa đến giờ làm việc. Cánh cửa mở ra, các nữ cảnh sát đang túm năm tụm ba thưởng trà tán chuyện.

Sau khi trình bày rõ ràng mục đích đến đây, họ được dẫn đến một phòng làm việc khác, trong phòng là một người phụ nữ.

Lâm Triều Tịch cúi chào, nói: “Cháu chào cô.”

Nghe cấp dưới giới thiệu xong, người phụ nữ tặng họ cái nhìn dò xét, cuối cùng dừng lại trên mặt cô.

“Thiết kế chương trình sao, sao lại biết mà tìm đến đây?”

“Hôm nay bọn cháu ghé qua mấy đơn vị, họ đều không thể cung cấp, bọn cháu… chỉ đành đến đây ạ.”

“Ghé qua mấy đơn vị?” Người phụ nữ giương đôi mắt hứng thú nhìn họ: “Những đơn vị nào?”

“Dạ là Cục quản lí Giao thông, họ bảo bọn cháu đến Sở nghiên cứu kĩ thuật… Bảo vệ ở Sở nghiên cứu không cho vào, cuối cùng bọn cháu đến đây.” Lâm Triều Tịch thành thật trình bày.

“Các cháu muốn số liệu gì?”

“Cháu muốn biết tỉ lệ xảy ra tai nạn giao thông, lưu lượng xe cộ…” Nói đoạn, Lâm Triều Tịch rút một tờ giấy trong túi, trên đó đã liệt kê đầy đủ những số liệu cô cần: “Có cả tình hình giao thông thực tế thì càng tốt ạ.”

Cô trịnh trọng đệ lên tờ giấy, người phụ nữ kia cúi đầu, ánh mắt thoáng biến đổi.

“Làm nghiêm túc nhỉ.” Bà hờ hững khen một câu.

“Dạ… cảm ơn cô.” Lâm Triều Tịch xòe tay xoa xoa hai gối.

“Tình hình giao thông thật ra khá phức tạp, thế này đi, mấy đứa có giáo viên hướng dẫn không? Mời giáo viên của cháu đến đây một chuyến đi.”

“Thực lòng cảm ơn cô nhiều.” Lâm Triều Tịch kích động đứng bật dậy.

——

Bản chất vấn đề luôn là cái nọ nối tiếp cái kia.

Nữ cảnh sát nị muốn họ mời giáo viên đến, vậy thì Lâm Triều Tịch buộc phải tìm một người đến cho bà.

Rời khỏi phòng làm việc, trên hành lang, cô rút điện thoại.

Gọi cho Giới Nhiên mời phối hợp diễn xuất là chuyện rất khả thi, nhưng hiện giờ Giới Nhiên mới chỉ là nghiên cứu sinh Đại học Vĩnh Xuyên, thân phận tất nhiên chưa đạt. Điểm lại tất cả những người cô quen, chỉ duy nhất một nhân vật là phù hợp mọi mặt.

Lâm Triều Tịch hít một hơi thật sâu, cô cắn răng ấn nút gọi.

Lúc bắt máy, thái độ của Trương Thúc Bình khá hòa nhã, có lẽ do không hoàn thành việc cô nhờ, ông còn nghiêm túc giải thích một hồi rằng ông thực sự đã cố gắng hết sức, người ông tìm cũng không thấy gọi lại.

Lâm Triều Tịch liên mồm đáp “không sao ạ”, “cảm ơn thầy”, “thầy tốt bụng thật đấy”.

“Thầy thực sự rất muốn giúp em.” Lão Trương kết lại một câu trước nay chưa từng thấy.

Một giây trước khi Trương Thúc Bình cúp máy, Lâm Triều Tịch nói: “Vậy thì làm phiền thầy đến đồn cảnh sát giao thông một chuyến được không ạ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play