Trạm xe bus trường THPT Số 1 thành phố An Ninh, trước giờ bắt đầu cuộc thi giải Toán toàn quốc.

Lâm Triều Tịch xuống xe, luồng khí lạnh mùa Đông mang đến sự giảm nhiệt và những cơn mưa phùn.

Cô vuốt những hạt mưa vương trên tóc, phía xa xa là những chiếc ô chen chúc. Từ xa nhìn lại sặc sỡ đủ màu, các thí sinh đứng ngoài cổng trường đợi vào trường thi.

Lâm Triều Tịch nhìn giờ, lại nhìn trạm bus phía đối diện, cô đứng đợi.

Từng chuyến từng chuyến bus tấp vào, lại rời đi, phụ huynh cùng học sinh liên tục lui tới, hạt mưa như những cây kim bạc rơi vãi, sương mù mông lung vạn vật. 

Có vẻ từ khi cô trở lại, những cuộc thi cô tham gia nhiều một cách bất thường, nào là Cúp Tấn Giang, thi cuối kì, thi cấp ba, trại hè Olympic…

Nhưng kỳ thực, trong tất cả các cuộc thi, luận về ý nghĩa, có lẽ không cái nào quan trọng bằng cuộc thi giải Toán toàn quốc cô sắp sửa tham gia.

Lần trước ở thế giới dâu tây, hồi cô học lớp 10 không đủ tiêu chuẩn tham gia kì thi này, lớp 11 lại vì chuyện của Lão Lâm mà chuyển sang học ban Xã hội, càng gãy duyên với giải Toán.

Còn Bùi Chi thì đoạt huy chương vàng Olympic Toán quốc tế hồi lớp 11.

Vậy mà bây giờ, bọn đều là lứa học sinh lớp 10 mới vào, Lâm Triều Tịch nhìn trạm bus phía xa, liệu kết quả lần này có gì khác với lần trước không đây.

Lúc nghĩ đến đây, một chiếc xe bus số 75 rời khỏi trạm dừng, bóng dáng Bùi Chi xuất hiện. 

Cậu không che ô, mũ áo hoodie trùm lên che khuất lông mày cậu. Bùi Chi đeo cặp, vượt qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, bóng lưng mãi mãi thẳng tắp.

Cách màn mưa bụi và xe cộ, Lâm Triều Tịch vẫy vẫy tay gọi cậu, cô thấy như được thở phào, quả nhiên Bùi Chi vẫn đến. 

Mưa lại nặng hạt hơn chút, Lâm Triều Tịch giơ ô ra. Bùi Chi đến trước mặt cô thuận tay nhận lấy, cậu mở ô, che trên đỉnh đầu hai người họ.

Dưới tán ô mờ tối, Lâm Triều Tịch hơi sững người, không khí yên tĩnh lạ thường. Cô đứng gần cậu thêm một chút, họ cùng nhau tiến về phái cổng trường Trung học số 1. 

Hình như Bùi Chi lại cao hơn rồi, Lâm Triều Tịch ngẩng đầu nhìn cậu.

“Sao thế?” Bùi Chi hỏi.

“Cậu mang bút chì 2b chưa?” Lâm Triều Tịch kiếm bừa một chủ đề.

“Mang rồi.”

“Tẩy thì sao?”

“Mang cả rồi.”

“Thế… thước nữa?”

“Tuy không quá cần thiết, nhưng tớ cũng mang rồi.” Bùi Chi kiên nhẫn trả lời cô.

Lâm Triều Tịch cười ngượng ngùng, cô vẫn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

“Bút kí tên: đã mang, gọt bút chì: đã mang, phiếu dự thi: đã mang…” Bùi Chi kể một tràng, cuối cùng ánh mắt dừng ở mặt cô: “Tớ mang cả mình đến luôn rồi, vậy nên, tớ còn quên gì nữa không?”

Tiếng học sinh rôm rả chuyện trò rõ dần, Lâm Triều Tịch nhìn Bùi Chi, cô biết thật ra cậu đang hỏi “cậu còn muốn hỏi gì không”.

Ở thế giới dâu tây, lớp 11 Bùi Chi mới giành được huy chương vàng Olympic Toán, điều này đồng nghĩa mọi cố gắng của cậu hồi lớp 10 đều công cốc.

Thế là Lâm Triều Tịch nói liền một mạch: “Cậu không đi khảo hạch cấp bậc, không có chứng chỉ, nhỡ bác gái biết được chẳng phải sẽ rất phiền sao, mạo hiểm tham gia cuộc thi này mà nói dối mẹ cậu, có đáng không?”

Bùi Chi hơi nghiêng ô, cậu nhìn cô thật sâu.

Lâm Triều Tịch hơi bẽn lẽn: “Ý tớ không phải trách cậu làm sai, chỉ là thấy người như anh Bùi đây sẽ không làm chuyện như vậy, nó khiến cậu phải trả giá quá lớn, hơn nữa thật ra để năm sau thi cũng được mà…”

Lâm Triều Tịch càng nói càng lí nhí: “Có phải tớ lại lải nhải do dự thiếu quyết đoán rồi không?”

“Cậu thì có lúc nào không do dự thiếu quyết đoán?” Bùi Chi nở nụ cười hiếm hoi, cậu cầm ô, dẫn cô tiếp tục tiến vào trường.

“Thật ra tự tớ cũng cảm thấy lên lớp 11 có lẽ tớ vẫn còn cơ hội… như cậu nói ấy, không cần nói dối không cần mạo hiểm mà quang minh chính đại tham gia cuộc thi.”

Hạt mưa rơi xuống tán ô, yên tĩnh cực độ, Bùi Chi nói: “Nhưng thực sự là không có lần sau nữa rồi.”

“Sao lại không có lần sau?”

“Mọi cơ hội chỉ xuất hiện đúng một lần.” Bùi Chi nói: “Lần này là lần này, không giống lần sau đâu.”

Lâm Triều Tịch suy tư trong chốc lát: “Ừm… Có vẻ đang nói về vấn đề triết học?”

Bùi Chi dừng chân trước bảng thông báo: “Cậu thi phòng 102.”

“À, ừ!” cô vội vàng lấy hộp bút trong suốt của mình, phòng thi của cô đang ở ngay trước mặt.

“Vậy cố lên nhé.”

“Cố lên!” Lâm Triều Tịch mạnh mẽ gật đầu.

——

Sau khi thi xong, trời quang mây tạnh.

Lâm Triều Tịch thu dọn bút thước, cuối cùng truyền tờ nháp viết kín mít lên trên.

Ánh nắng ôn hòa của mùa Thu xuyên qua khe hở giữa những đám mây chiếu xuống, tiếng nói chuyện trong phòng thi càng lúc càng to, đôi ba học sinh quen nhau bắt đầu đối chiếu đáp án. Nhưng đa số mọi người rời khỏi đó là nhiều, ai nấy đừng dưới nắng vươn vai một cái. 

Lâm Triều Tịch ngồi phơi nắng một lúc, bắt đầu ảo tưởng về ngày tháng sau khi gia nhập trại đông quốc gia, tên cô và Bùi Chi cùng xuất hiện trên danh sách, cuối cùng là cảnh tượng cùng nhau ra nước ngoài thi đấu.

Dường như những điều trước kia không dám tưởng tượng, chỉ cần từng bước tiến lên, có vẻ cũng chẳng mấy khó khăn.

Chỉ là, thông thường quy trình sau khi kết thúc một cuộc thi dĩ nhiên không phải là ai về nhà nấy, mẹ ai nấy tìm.

Ra khỏi phòng thi, trước hết là thấy vẻ mặt u sầu của đồng chí Lão Lục, cô cũng làm bộ làm tịch, rồi là bị Lão Lục tẩn một trận, tiếp đó thì không phải nói ai cũng ngầm hiểu, họ cùng nhau đi ăn gì đó ngon nghẻ.

——

Giờ trưa, quán lẩu An Khánh Đường.

Cái tên quán lẩu nghe rất oách nhưng thực tế bên trong khá chật hẹp, tuy nhiên vì gần trường Trung học số 1 nên khách khứa đông đúc.

Suốt quãng đường từ trường Số 1 đến quán lẩu, Lục Chí Hạo ríu rít hỏi Bùi Chi đáp án và cách giải của mỗi bài, cực kì hiếu học, quyết không thua kém.

Thỉnh thoảng Lâm Triều Tịch cũng chen vào mấy câu, tung tăng tung tẩy, tâm trạng đầy sức sống. Song sau khi đẩy tấm mành cửa, thấy nữ sinh ngồi trong đó, tâm trạng vui đến đỉnh điểm.

“Tiểu Mỹ?”

Thẩm Mỹ hơi đỏ mặt, cô đứng dậy chào mọi người: “Anh Lục Chí Hạo sợ giờ trưa hết chỗ ngồi nên bảo em đến giữ chỗ trước, các anh chị thi cử thế nào rồi?”

“Siêu tốt luôn!” Lâm Triều Tịch không chút do dự. 

Trên bàn có hai quyển thực đơn, có giấy bút, sau khi ngồi vào chỗ, Bùi Chi giở ra một tờ vẽ hình cho Lục Chí Hạo.

Lâm Triều Tịch lấy quyển thực đơn còn lại, hai nam sinh thảo luận đến là “sôi nổi”, Thẩm Mỹ chưa từng chứng kiến cảnh tượng này nên ngẩn ngơ một hồi.

“Em ăn được cay không?” Lâm Triều Tịch hỏi cô.

“Không ạ…”

“Vậy gọi cho em nước lẩu cà chua nhé, dưỡng nhan đấy~”

“Vâng, được ạ.”

Lâm Triều Tịch gọi bừa mấy món, cô chỉ thấy trong này càng lúc càng nóng.

Học sinh đến ăn trưa đông dần, đa phần là các học sinh vừa tan lớp học thêm gần đây đến ăn. Túm năm tụm ba, vô cùng náo nhiệt.

Lâm Triều Tịch đưa thực đơn cho phục vụ, sau đó chạy ra quầy lễ tân mua mấy chai Mirinda vị cam. 

Cô quay lưng về phía tủ hàng, lấy dụng cụ khui chai bật nắp “lách cách”. Mành cửa kéo ra, vài nam sinh cao lớn bước vào quán lẩu.

Lâm Triều Tịch cắm ống hút vào từng chai, cô quay người, bắt gặp bóng dáng người quen.

Oan gia ngõ hẹp, lại là Trương Diệu.

Bên cạnh Trương Diệu là bốn nam sinh mặc quần áo bóng rổ giống cậu ta, bọn họ vừa chơi bóng xong. Năm thanh niên cao to đứng đó khiến quán lẩu chớp mắt trở nên chật chội.

Bọn họ đồng loạt dừng bước, một lúc sau, một nam sinh trong số đó chọc chọc Trương Diệu, ra hiệu cậu ta Thẩm Mỹ đang ở đây.

Trương Diệu phản ứng lại liền chào hỏi: “Thẩm Mỹ, trùng hợp ghê.”

“Bạn nhỏ Tiểu Mỹ~” Máy thanh niên cạnh Trương Diệu cũng thi nhau chào hỏi Thẩm Mỹ.

“Chào, chào các anh…” Thẩm Mỹ cũng gượng gào chào lại, có lẽ cũng thấy không ổn nên nói xong liền cúi thấp đầu.

Quán lẩu vốn đã nóng hầm hập giờ lại được thêm vài giây đình trệ, mấy nam sinh cạnh Trương Diệu đưa mắt nhìn nhau, bỗng nhiên có người đề xuất: “Đã tình cờ vậy rồi, chi bằng mình cùng ngồi ăn luôn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play