Một tuần trước ngày diễn ra giải Toán học toàn quốc.

Đồng chí Trương Thúc Bình nơi xa xôi cùng gọi điện cổ vũ họ.

Cuộc điện thoại gọi tới phòng làm việc của Lão Lâm, Bùi Chi bắt máy.

Lão Trương ở đầu dây bên kia lải nhải với Bùi Chi cả nửa ngày, Lâm Triều Tịch gục xuống bàn quan sát biểu cảm Bùi Chi, cậu nam sinh ngoài “ừm”, “vâng”, “em nhớ rồi” ra thì chẳng nói gì thêm.

Bùi Chi cúp máy, Lâm Triều Tịch tự chỉ vào mình, lại chỉ chiếc điện thoại: “Lão Trương không muốn nói gì với tớ sao?”

“Ông ấy dặn cậu chuẩn bị cho tốt.”

“Thế thôi?”

“Thế thôi.”

“Lão Trương rõ là thiên vị.” Lâm Triều Tịch gào thét.

“Ông ấy muốn xác nhận tớ chắc chắn tham gia giải Toán lần này.” Bùi Chi nói. 

“Cậu sẽ tham gia chứ?” Lâm Triều Tịch bỗng nhớ đến bài khảo sát cấp bậc của cậu, cô thám thính: “Cậu nghĩ ra sách lược… khai thật với bác gái rồi chứ?”

“Sẽ tham gia, chưa nghĩ ra, tùy cơ ứng biến.”

——

Nghe Bùi Chi nói tùy cơ ứng biến, Lâm Triều Tịch thực sự rất yên tâm.

Tối đó, Bùi Chi và Lão Lâm chuyện trò đến khuya.

Lâm Triều Tịch biết, sau mười giờ Bùi Chi buộc phải về, vậy nên khi đồng hồ điểm qua chín giờ hai mươi, cô không nhịn được nhắc nhở hai người họ.

“Ừm, phải về rồi à?” Lão Lâm nhìn đồng hồ, ông rút khỏi trạng thái trầm tư: “Cũng khá muộn rồi, thầy đạp xe chở về nhé?”

“Không cần đâu ạ.” Bùi Chi từ chối thẳng thừng: “Cháu sẽ bắt kịp chuyến xe cuối cùng, trước mười giờ sẽ đến nhà.”

Bùi Chi bắt tay dọn đồ, đeo cặp lên vai.

Lão Lâm đặt đồ trong tay xuống đứng dậy, ông khoác vai Bùi Chi kéo cậu ra ngoài: “Đi nào, sư phụ đưa ra trạm xe.”

Bùi Chi rõ ràng muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được Lão Lâm, cậu được ông đích thân tiễn ra trạm xe.

“Về đến nhà gửi tin nhắn cho thầy đấy.” Lão Lâm ngửa đầu dặn dò.

Lão Lâm trông có vẻ thô lỗ nhưng thực tế rất tinh tế.

Ông trở về văn phòng làm nốt việc còn lại, sau đó thu dọn đồ đạc, đạp xe chở cô về.

Xe đạp đứng trước cổng nhà, câu đầu tiên của Lão Lâm là “hẳn là Bùi Chi về đến nhà rồi nhỉ”.

Đêm khuya dễ khiến người ta nảy sinh mơ hồ với khái niệm thời gian, Lâm Triều Tịch “hả” một tiếng: “Bố biết nhà Bùi Chi ở đâu à?”

“Bố chỉ bảo cậu nhóc hẳn là về đến rồi thôi, con gọi điện thử xem.” Lão Lâm nói.

Lâm Triều Tịch nghe theo ông lấy điện thoại ra, trong lòng bỗng thấy căng thẳng.

Bùi Chi không bắt máy ngay, những tiếng “tút tút” kéo dài khiến người ta hoang mang.

Cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, tiếng thở hổn hển truyền tới, có vẻ Bùi Chi vừa chạy xong, cậu đang cố khống chế nhịp thở.

“Cậu về nhà chưa?” Lâm Triều Tịch hỏi.

“Vẫn chưa.”

“Đồng chí Lão Lâm bảo chắc cậu về rồi, sốt sắng cả lên bắt tớ gọi hỏi.”

Bùi Chi dừng lại một chút, nói: “Tớ vừa xuống xe, đang chạy về nhà.”

“Ờ Ờ, vậy về rồi nhắn tin bảo tớ nhé.”

“Tớ đến cổng nhà rồi, yên tâm đi.” Nói rồi Bùi Chi cúp máy.

Lão Lâm đứng cạnh cô, ông nghe trọn nội dung cuộc trò chuyện, vẻ mặt như nghĩ tới gì đó.

“Bố quá nóng vội, Bùi Chi vừa về đến nhà.”

“Bố không nóng vội, cậu nhóc quá giờ rồi.”

“Có lẽ trên đường gặp đèn đỏ, hoặc từ trạm bus về nhà cậu ấy mất khá nhiều thời gian?”

Lão Lâm nhìn cô: “Thật xin lỗi, bố tính theo khoảng cách cực đại giữa các khu.”

Lâm Triều Tịch: “…”

——

Giống như cách Lục Chí Hạo nói “cậu không hiểu”, Lâm Triều Tịch cho rằng mình đã trải qua hai kiếp sống, lõi đời hơn đám nhóc này nhiều, song thực tế hình như không phải vậy. 

Trước khi mùa Thu đi mất, cuối cùng trường học cũng nhớ ra trường mình còn có ngày hội thể thao, thế là thứ Sáu trước ngày thi giải Toán toàn quốc, bài ca Vận động viên khúc quân hành vọng khắp ngôi trường cấp ba Thực nghiệm.

Đến học sinh lớp 12 cũng bị huy động xuống sân phơi nắng, những học sinh đặc biệt đang phải chuẩn bị cho giải thi như họ tất nhiên cũng không đủ may mắn thoát khỏi.

Loa phát thanh đọc diễn cảm đủ thể loại văn mẫu cổ vũ học sinh, sân thể dục loạn xị bát nháo.

Sân bóng rổ phía đông của trường náo nhiệt như cái chợ, phối hợp với ngày hội thể thao nhà trường tổ chức, có rất nhiều cách thức tham gia đại hội thể thao để đổi quà vặt hay những món quà nhỏ.

Lâm Triều Tịch ngồi trong đội hình phương trận lớp 10-1, chủ nhiệm Lý Mai của bọn họ quyết tâm ẵm giải tập thể xuất sắc hội thể thao lần này, vậy nên yêu cầu họ không hò hét ầm ĩ, phía bên này tương đối yên tĩnh.

Ban tổ chức thể dục cầm bảng biểu những cái tên đăng kí tham gia.

Trước ngày diễn ra đại hội thể thao, mỗi người trong lớp sớm đã bị cưỡng chế phân công nhiệm vụ.

“Lâm Triều Tịch, còn ba mươi phút nữa đến môn chạy 3000 mét của em.”

“Có!” Lâm Triều Tịch giơ tay nhận lệnh.

Vốn dĩ cô muốn tham gia môn ném xa, nhưng ban tổ chức thể dục nhất quyết chọn người thi chạy 3000 mét. Lúc đó trong lớp chẳng ai tình nguyện, suýt thì làm đến độ chỉ định bất kì, Lâm Triều Tịch hết cách, cô chỉ đành anh dũng tham gia.

Lâm Triều Tịch đứng dậy, cô nhảy nhót khởi động trên khán đài.

Nơi đường chạy đằng xa, Lục Chí Hạo phụ trách việc phát sữa và bánh mì cho các vận động viên. Lâm Triều Tịch chạy tới nhận phần của mình, cô bị gọi lại.

“Đợi đã, cậu tham gia hạng mục gì?”

Lục Chí Hạo giữ bánh mì đang đưa đến tay cô, cậu ngờ vực hỏi.

“Tớ là loại người lửa đảo tranh phần ăn đấy à, tớ chạy 3000 mét.”

“3000?” Lục Chí Hạo kinh hoàng: “Mai cậu còn phải tham gia giải Toán toàn quốc cơ mà? Vận động cường độ cao không kịp nghỉ ngơi là ảnh hưởng đến trạng thái đi thi đấy.”

Lâm Triều Tịch chỉ chỏ khán đài phía lớp họ đang yên tĩnh như gà: “Tớ ngồi đó cả ngày mới ảnh hưởng trạng thái mai đi thi ấy~”

Nói rồi cô liền chạy đi khỏi động, Lục Chí Hạo vẫn không chịu buông tay: “Cậu bảo Bùi Chi chưa?”

“Bảo Bùi Chi cái gì.”

“Báo cáo với cậu ấy cậu sẽ thi chạy 3000 mét chứ sao, chuyện này chẳng phải nên kể với bạn trai sao?”

Lâm Triều Tịch sướng rơn, cô đĩnh đạc tuyên bố: “Là thế này, trong nhà tớ, bạn trai nghe tớ.”

——

Vạch xuất phát trên đường chạy rải nhựa.

Hơn hai mươi tuyển thủ tham gia chạy 3000 mét tập trung trên đường băng chờ đợi phát súng lệnh.

Các học sinh đến cổ vũ chen chúc hai bên bãi cỏ cạnh vạch xuất phát.

Lâm Triều Tịch nhìn lướt qua, không thấy ai trong lớp họ, tuy nhiên phía sau đám người, cô nhìn thấy Bùi Chi mặc đồng phục đeo dải lụa đỏ.

Đoán chừng do Lục Chí Hạo đã mật báo, anh Bùi bị kéo đi làm linh vật cố tình chạy tới.

Lâm Triều Tịch vẫy vẫy tay với cậu, cô cười ngượng.

Anh Bùi “lạnh nhạt” gật gật đầu.

“Pằng!”

Lúc này, phát súng lệnh vang lên.

Lâm Triều Tịch giật mình, hóc môn Adrenaline tức tốc bài tiết, cô chạy phi nước đại theo mọi người. 

Bước chân nghiền qua đường băng rải nhựa, tiếng cổ vũ hò vang rợp trời, trong mấy trăm mét, đầu óc Lâm Triều Tịch trống rỗng, cô chỉ biết cắm đầu chạy như điên.

Đến một giây hô hấp, lồng ngực cô trì trệ, cô nhận ra mình đã thấm mệt.

Vì vừa rồi chạy quá điên cuồng, hiện giờ cô đang trong nhóm dẫn đầu cả đội chạy bền. Phía trước là ba nữ sinh trông rất am hiểu bộ môn chạy bền, sau lưng là mười mấy người lẻ tẻ.

Lâm Triều Tịch không nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, theo nhịp chạy của mình, cô cố gắng không làm lệch tiết tấu, duy trì bám theo nhóm dẫn đầu.

Vòng thứ hai, một lần nữa cô chạy qua Bùi Chi.

Trên bãi cỏ cạnh vạch xuất phát, cổ động viên đã tản bớt kha khá, lèo tèo vài học sinh chạy theo đưa nước cho vận động viên.

Lâm Triều Tịch không khát, lúc chạy qua Bùi Chi, cô giơ 2 với cậu.

Không kịp nhìn biểu cảm trên mặt nam sinh, cô đã sải bước tiếp tục chặng đường đằng đẵng.

Vòng thứ ba, thể lực giảm xuống rõ rệt.

Lâm Triều Tịch chạy từng bước nặng nề, cô thở không ra hơi, mỗi nhịp thở như phải dùng tận sức lực toàn thân, chặng đường trước mắt trở nên trắng xóa, trước khi cạn sạch thể lực đại khái là vậy đấy. 

Ngẩng đầu lần nữa, cô thấy Bùi Chi vẫn đứng ở vị trí cũ. Lâm Triều Tịch chật vật gật đầu với Bùi Chi, bắt đầu hành trình vòng thứ tư.

Chạy bền 3000 mét của nữ cần chạy 7.5 vòng quanh sân, vậy nên cô còn phải kiên trì bốn vòng rưỡi nữa.

Cuộc thi diễn ra được một nửa, khi thể lực của con người đạt đến một giới hạn nhất định mới có suy nghĩ thế này: Mẹ kiếp, sao mình lại phải nhận cục nợ này, ngồi im trên khán đài một ngày chả sướng à?

Lâm Triều Tịch vừa chửi thầm chính mình trong lòng, vừa cắn răng kiên trì. Cứ như vứt cục tức ra sau lưng là nặn được thêm chút sức lực, cô chạy tiếp.

Vòng thứ năm.

Cánh tay không đong đưa nổi nữa, lồng ngực nhét một cục nặng như chì, hô hấp vừa nhanh vừa gấp, như muốn phun ra lửa.

Học sinh lần lượt rút khỏi cuộc đua bị những học sinh khác đỡ dậy gượng ép đi bộ quanh sân.

Không phải Lâm Triều Tịch chưa từng có ý nghĩ dừng lại, nhưng mỗi khi cô ngẩng đầu thấy cậu nam sinh đứng trên bãi cỏ, cô lại cảm thấy mình phải tiếp tục cố gắng.

Sau lưng Bùi Chi là bầu trời mùa thu màu ngói lam, cậu đứng đó như cọc tiêu, thẳng tắp sừng sững, gió thổi chẳng gãy, từ đầu đến cuối đều không nhúc nhích.

Tuy không có bất kì động tác gì, song Lâm Triều Tịch cứ cảm thấy cậu vẫn luôn dõi theo cô, cũng luôn cổ vũ cô.

Kể từ thời điểm cậu đứng trên sân, cũng như đã từ rất lâu về trước, Bùi Chi vẫn luôn thầm lặng dõi theo cô…

Vòng thứ sáu, đầu óc đã hoàn toàn muốn đình công.

Lâm Triều Tịch mơ hồ không biết mình vừa nghĩ gì, tại sao cứ cảm thấy Bùi Chi vẫn đang nhìn cô chăm chú.

Tiếng cổ vũ quanh sân vang vọng, có vẻ phía đài ban tổ chức dẫn đầu bọn họ cổ động, nhưng toàn bộ không gian lại trở nên yên tĩnh cực độ. 

Cô như bị bao vây trong đám bọt khí nóng rực, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc kịch liệt của chính mình.

Cô không rõ mình chạy về phía trước với tốc độ gì, chỉ biết phải kiên trì đến cùng, tuy chẳng biết phải giải thích sao về sự kiên trì này.

Mọi trải nghiệm chạy trong não cô với tốc độ ánh sáng.

Có lẽ cô thực sự đã chạm đến “thời khắc hấp hối”, tư duy không còn bị khống chế.

Lâm Triều Tịch nghe thấy tiếng Lão Lâm nói với cô trong tiệm mì “chẳng có gì ghê gớm cả”, thấy hình ảnh Bùi Chi xoay người lại trên hành lang tòa nhà dạy học.

Hình ảnh rất mờ nhạt, trước mắt cô bỗng tối đen, hô hấp khó khăn, cô vội sắp xếp lại mạch suy nghĩ.

Cô nhớ đến dáng vẻ Lão Lâm cùng cô ngồi ăn dưa hấu trong sân nhà, hoặc không thì là cảnh tượng Bùi Chi ngồi đọc sách với cô trên xe bus. Nhưng cô vẫn bất giác nhớ lại rất lâu rất lâu về trước, trong ngôi trường này, cô và Bùi Chi từng gặp nhau vô số lần.

Bùi Chi hồi cấp ba tiến về phía cô, họ thoáng qua nhau, cô ngẩng đầu, nhìn cậu một cái, ngày hôm đó trở nên tuyệt hẳn.

Những hình ảnh vụn vặt đó chia ra như một thước phim, một tấm lại một tấm, cô như người đứng ngoài xem lại chính cuộc đời mình.

Trước kia cô chẳng hiểu gì, giờ nhìn lại, ánh mắt cô khi đó tràn đầy khát vọng.

Không phải khát vọng trở thành cô gái đứng cạnh cậu ấy, mà khát vọng trở thành người như cậu ấy.

Cuối cùng, Lâm Triều Tịch chạy thêm một bước, lúc ngẩng đầu, cô nhìn thấy Bùi Chi của hiện tại.

Nam sinh vẫn đứng dưới trời xanh, đứng trên cỏ biếc, đứng cạnh đường băng đỏ thắm, giống như chiếc cọc tiêu bắt mắt, mãi mãi nhắc nhở cô.

“200 mét cuối cùng.” Giọng cậu vang lên, không quá vang nhưng vô cùng vững chãi và chân thực.

Lâm Triều Tịch ra sức gật đầu với cậu, tuy Bùi Chi không nói lời cổ vũ nào, nhưng tựa như đáp án tuyệt nhất cho câu hỏi của Lục Chí Hạo.

Bất kể cô có đưa ra quyết định gì, có lẽ Bùi Chi cũng sẽ ủng hộ cô. Dù cho đây là chuyện chẳng có ý nghĩa gì, dù cho đây là chuyện dốc toàn bộ sức lực để làm cũng chưa chắc đã có kết quả. 

Nơi cuối đường băng phía xa, vạch đỏ tượng trưng cho sự kết thúc được kéo lên, những nữ sinh phía trước bắt đầu chạy nước rút.

Lâm Triều Tịch lấy hết dũng khí, cắm đầu lao đi đầy liều lĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play