Lâm Triều Tịch chưa từng nghĩ rằng cô lại nổi danh trong đội theo cách này.Lúc trên bus Lão Vương còn gửi tin nhắn cho cô qua Wechat.

Lão Vương: Đồ nhi, Sue là gì?

Lâm Triều Tịch: 

Lão Vương: Bọn họ nói Bùi Chi rất Sue, tức là bảo cậu ta miệng cọp gan thỏ à? Chúa ơi! Hôm nay mọi người được mở mang tầm mắt rồi nhé!

Lâm Triều Tịch tựa vào lan can, một tay ôm trán, tay còn lại gõ điện thoại. 

Lâm Triều Tịch: Chắc vẫn chưa mở đâu…

Cô chỉ biết đáp vậy.

Hai trạm xe vụt qua rất nhanh, các học viên lần lượt xuống bus, mọi người vẫn cười đùa hân hoan nhưng không còn ai nhắc chuyện của cô.

Mọi người đều là sinh viên đại học, ai cũng đã từng trải đời.

Dù sao tuần nào dưới tầng kí túc chả có các tiết mục thắp nến tặng hoa, so với vậy thì màn chặn bus hôm nay đâu bõ gì.

Đám người phía trước không biết đang trò chuyện về chủ đề gì, bỗng cả đám cười rộ lên.

“Cậu thua rồi cậu thua rồi, hỏi mau!”

Mọi người đùn đẩy một nữ sinh đeo kính.

Nữ sinh kia lấy hết can đảm chạy đến cạnh Bùi Chi, cô ngại ngùng hỏi: “Học trưởng, hôm nay mời anh đi ăn một bữa được không ạ, sau khi hết thúc tọa đàm mọi người cùng đi?”

“Ăn lẩu cũng được!” một nam sinh khác nói.

Lâm Triều Tịch nhìn Bùi Chi.

“Tiếc quá, tối nay anh có lịch rồi.” Bùi Chi nói.

Các em trai em gái lập tức ỉu xìu.

“Đi với bạn gái ạ?”Có người hỏi.

“Không phải, đến khu trường học cũ, tối nay anh có lớp tự chọn.”

“Anh đi học hay đứng giảng vậy?”

“Cậu đần thế, học trưởng chắc chắn là đi để học.” Một em trai nịnh hót.

“Không phải đi học, anh đến để chiếu phim.”

“Môn gì hay vậy ạ, còn được xem phim nữa chứ, lớp lịch sử nghệ thuật phim điện ảnh ư?”

“Lịch sử Toán học.”

Mọi người sửng sốt, sau đó bật cười: “Học lớp đấy chỉ cần xem phim thôi ạ, kì sau em cũng muốn tham gia!”

“Ừm, bài tập về nhà mỗi ngày là viết lại tổng quát trong 3000 chữ.”

“Quá đáng sợ!” Đám học viên lại thi nhau hô.

Lâm Triều Tịch đi phía sau nghe họ nói chuyện.

Ai hỏi gì Bùi Chi đáp nấy, trông rất thư thái nhàn nhã. 

Nhưng chiều nay cậu dẫn mọi người tới buổi tọa đàm, tối lại quay về khu trường học cũ, đoán chừng sáng nay cậu cũng làm gì đó hộ một giáo viên khoa Toán đây mà.

Có bận bịu quá không nhỉ?

“Học trưởng, bọn em còn tưởng anh sẽ chuyên tâm với học thuật.”

Quả nhiên có một em gái đã thốt ra câu hỏi trong lòng cô.

“Đúng vậy, bọn em vẫn luôn tưởng anh là kiểu người Lão học cứu cơ.”

“Không không, là học bá lạnh lùng.”

“Bởi có người khuyên anh nên giao lưu với người trẻ nhiều hơn.” Bùi Chi đáp.

Mọi người cười ầm lên, biểu cảm của Bùi Chi cũng rất bình thản, có vẻ cậu đang cười, cũng có vẻ như không hề cười.

Lâm Triều Tịch nghĩ rằng cậu không nói đùa, thực sự từng có người khuyên cậu như vậy.

Cậu cũng rất nghiêm túc thực thi.

——

Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy đã đến cửa phòng tọa đàm. 

Trong lúc đó, một số học viên sôi nổi trong nhóm đã hẹn xong với Bùi Chi, sau khi kết thúc cuộc thi sẽ cùng nhau đi dã ngoại một chuyến.

Không nằm ngoài dự đoán, Bùi Chi đã đồng ý.

Lúc đi đến cửa, Lâm Triều Tịch dừng bước, cô kinh ngạc với số lượng người đến nghe tọa đàm.

Một hàng người đang xếp hàng trước cửa hội trường lớn số một, trước khi vào còn có người soát vé.

Bình thường thì các buổi tọa đàm đều miễn phí vào nghe, thuộc dạng vô cùng hot mới cần đăng kí trước; mà đã phân phát vé vào thế này, tức là buổi tọa đàm đó cực kì cực kì hot, phải tranh nhau vé trước mới tham gia được.  

Trước đó cô không rành về cuộc thi dựng mô hình này cho lắm, giờ tận mắt thấy tọa đàm về Xây dựng mô hình Toán học tổ chức trong hội trường lớn nhất của trường đại học, cô rất bất ngờ.

Mọi người xếp thành hàng ngắn trước cửa ra vào.

Nhóm cô đến một lúc mười mấy người khiến hàng ngắn trở nên dài ngoằng.

Bùi Chi đi từ sau lên trước, lúc đến lượt họ, cậu đưa cho sinh viên soát vé một xấp vé.

Sinh viên kia ngẩng đầu thấy Bùi Chi thì sững sờ.

“Anh Bùi Chi?”

“Xin chào.”

“Hôm nay anh diễn giảng hay là…”

“Đến nghe thôi, anh đi với các học viên trong trường.”

Vé của họ là vé theo đoàn nên vị trí ngồi cũng gần nhau, đều ở bên trái hàng ghế đầu đối diện với màn chiếu của hội trường, vị trí này tương đối tốt.

Từ khi họ bước vào hội trường, xung quanh hơi xôn xao, sinh viên trường ngoài đều chú ý đến họ, người thì dò xét, người thì thà thì thầm.

Có người hỏi: “Trường nào đây?”

Có người đáp: “Hình như là Tam Vị đấy.”

Những thứ khác thì không nghe rõ, nhưng cô cuối cùng cũng hiểu vì sao mọi người lại muốn đến cùng nhau.

Bởi người đông thế mạnh.

Bởi vì nổi bật.

Cô vẫn đi một mình phía sau, vậy nên lúc vào chỗ ngồi, bên cạnh cô vẫn còn một ghế trống.

Bùi Chi muốn điểm lại sĩ số, lại bị mọi người kéo lại nói chuyện nên một lúc sau cậu mới tới, rất tự nhiên ngồi xuống cạnh cô.

Lúc đó cô theo thói quen lấy sách vở bút viết đặt lên bàn. Nội dung trong sách là Mạng Bayes, còn có những từ khóa như Thành phố An Ninhgiao thông v.v.

Lúc Bùi Chi ngồi vào chỗ, cậu vô tình nhìn thoáng qua.

Lâm Triều Tịch khẽ chột dạ, cô muốn che lại, cũng không biết mình đang chột dạ cái gì.

Hai giờ kém mười, hội trường đã kín người. 

Cửa ra vào còn xảy ra cãi vã nhỏ, có người muốn vào nghe dù là đứng cũng được, nhưng bị sinh viên phụ trách soát vé chặn lại.

Nhóm được giải đặc biệt đang điều chỉnh PPT và các thiết bị khác, diễn giả chính chuyển ppt về trang đầu tiên, nghe thấy tiếng cãi vã, cậu ngẩng lên nhìn và hơi sững lại, sau đó vẫy tay với họ ở bên này.

Mọi người quay sang nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn Bùi Chi.

Bùi Chi theo thói quen gật đầu chào đối phương, bạn học kia thu dọn một chút rồi chạy tới.

Lâm Triều Tịch ngồi cạnh Bùi Chi nên nghe rất rõ ràng cuộc đối thoại của họ.

“Bùi Chi, sao cậu lại tới đây?”

“Đến nghe tọa đàm.”

“Cậu đến làm tớ nói câu nào phải cẩn trọng câu đấy đấy.”

Bùi Chi bất đắc dĩ lắc đầu: “Không đến mức đấy chứ.”

“Tối cậu rảnh không, cùng ăn một bữa nhé?”

“Rất tiếc, tớ thực sự có việc.”

Họ hàn huyên vài ba câu, có người trên sân khấu vẫy tay với diễn giả. 

Diễn giả quay người định đi, song cậu cúi đầu chỉ vào sách của cô: “Cái này của cậu rất hay.”

“Cậu lấy ví dụ mẫu ở đâu, phỏng đoán tai nạn giao thông, Mạng Bayes? Khóa trước có ví dụ tham khảo sao?”

“Hình như không có.” Bùi Chi cũng nhìn cô, nói.

Đoàn đội trên sân khấu đang hô hoán diễn giả mau quay lại.

“Hay đây là đề tài của cậu?” Diễn giả đi mấy bước lại quay đầu hỏi.

“Ừ thì… tớ thấy nó cũng khá hay…”

“Cậu học ngành gì, Toán học, Máy tính hay Giao thông?”

“Triết… học”. Lâm Triều Tịch đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play