Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 156: Đưa đi


1 tháng

trướctiếp

Lâm Triều Tịch ngỡ ngàng, chuyện gì thế này?

Thông báo Wechat đang bùng nổ, không chỉ mười mấy cuộc gọi nhỡ mà cả hàng loạt tin nhắn thúc giục cô.

Lưu Chí Viễn: Kể cả không muốn đi em cũng nên từ chối hẳn hoi, em xem em đang là cái gì đây?

Lưu Chí Viễn: Em đang ở đâu?

Lưu Chí Viễn: Sao không bắt máy?

Lưu Chí Viễn: Chủ nhiệm Trần rất bận, lần này ông đặc biệt tranh thủ dành thời gian cho bố em đấy.

Liên tục vuốt ngược lên trên, cuối cùng cô đọc được dòng tin.

Lưu Chí Viễn: Anh đã liên lạc được giám đốc khoa Ngoại Thần kinh, thứ Sáu này ông ấy rảnh, anh sẽ đến đón em.

Lâm Triều Tịch bàng hoàng, hình như lúc ở thư viện hôm qua cô có đọc được tin nhắn này, sau đó bị tin nhắn báo họp gián đoạn nên quên chưa trả lời. 

Thật ra cũng không hẳn là quên trả lời, bởi lúc đó cô đang do dự cân nhắc nên block luôn hay hủy kết bạn, bị cắt ngang giữa chừng khiến cô quên luôn.

Lâm Triều Tịch lại lướt xuống dưới, kéo hết một lượt, trên đời sao lại có người như cái tên Lưu Chí Viễn này không biết? Cô đã nhận lời đâu…

Đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông, người gọi đến là chủ nhiệm giáo vụ trường cô đi thực tập trước đó. 

Lâm Triều Tịch mù mờ bắt máy.

“Tiểu Lâm, xảy ra chuyện gì thế?” Câu đầu tiên của chủ nhiệm ập xuống.

Lâm Triều Tịch: “…”

“Tiểu Lưu rõ là có ý tốt, người ta biết chủ động còn giúp bố em liên lạc với bệnh viện, sao em lại cho cậu ấy leo cây?” 

“Nếu đôi bên có hẹn đàng hoàng thì mới gọi là “leo cây” chứ ạ, cậu ấy tự làm chủ mọi chuyện thì không thuộc phạm vi “leo cây” mà cô.”

“Thái độ em kiểu gì đấy?”

Giọng chủ nhiệm quá to, Lâm Triều Tịch phải kéo điện thoại ra một khoảng.

“Lẽ ra tôi không nên giới thiệu một cô gái vô trách nhiệm như em đi chuốc vạ con trai nhà người ta, người ta thì nhiệt tình, còn giúp em liên hệ bệnh viện, thấy hoàn cảnh nhà em như vậy tốt bụng muốn giúp, tim người cũng bằng thịt cơ mà, em không biết đi mà đội ơn à?!”

“Ừm, vậy xin cô hãy tự kiểm điểm lại mình vì đã giới thiệu em đi ạ.” Lâm Triều Tịch cười. 

“Lâm Triều Tịch!” Chủ nhiệm ở đầu dây kia hét toáng lên.

“Có!”

Ống nghe truyền đến tiếng thở dồn dập, có lẽ chủ nhiệm đã tức giận mặt đỏ tía tai.

“Nói cho em biết, với thái độ thực tập ở trường tôi thích đến thì đến thích đi là đi như em, tôi nhất định sẽ phản ánh với trường em! Hàng năm có biết bao nhiêu học sinh tốt nghiệp từ trường em đổ xô đến trường cấp hai chúng tôi làm việc. Tôi sẽ báo cáo kết quả hoạt động của em cho bên giáo vụ trường Tam Vị!”

“Vầng, còn gì không ạ?”

“Tốt nhất là xem xử lí cho tốt chuyện với Tiểu Lưu! Không thì đừng trách tôi tìm chủ nhiệm Nghiêm của em nói chuyện!”

“Chủ nhiệm, giờ đã là thế kỉ 21 rồi ạ…”

“Em có ý gì?!”

“Không thịnh hành trò ép hôn đâu ạ.”

Lâm Triều Tịch nói xong liền cúp máy.

Ngắt máy xong bảo không tức là không thể, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng tâm trạng của cô, cô rất lí trí gom cả số điện thoại, Wechat của Lưu Chí Viễn và chủ nhiệm block cả chùm.

Ngẩng đầu nhìn, Lục Chí Hạo, Lão Vương, A Quang đều đang trợn mắt há mồm.

Ánh mắt họ có hóng hớt, cũng có sự quan tâm.

“Bà dì trong điện thoại mồm to quá, các cậu nghe hết rồi hả?” Lâm Triều Tịch hỏi.

Ba người đồng loạt gật đầu.

“Không phải chứ đồ nhi, con sắp kết hôn á? Trời đất, vua cha, thứ ba là thầy cơ mà, chuyện này đã được sự cho phép của vi sư chưa?” Nam sinh gầy còm lại đẩy gọng kính không tồn tại.

Lâm Triều Tịch phì cười: “Không có gì to tát cả, chủ nhiệm trường hồi trước đi thực tập ấy mà, bà ấy giới thiệu tớ với một nam sinh, chưa được sự cho phép của Lão Vương nên tớ từ chối luôn.” Lâm Triều Tịch nói.

“Giám đốc khoa Ngoại Thần kinh?” Lục Chí Hạo hỏi: “Tên họ là gì?”

“Tớ không biết, chỉ thấy bảo là khoa Ngoại Thần kinh.”

“Alzheimer hẳn là phải tìm khoa Nội Thần kinh chứ nhỉ…” Lục Chí Hạo hơi cạn lời: “Cậu từ chối cậu ta nên cậu ta không dẫn bố cậu đến chỗ hẹn, rồi tìm chủ nhiễm chỗ cậu thực tập gây áp lực hả?”

“Đúng vậy…”

“Cái thằng điên này!” Lục Chí Hạo căm phẫn trào dâng, trông còn bực mình hơn cả cô, cậu hít sâu hai lần, cố nhịn không chửi tục, nói với cô: “Cậu kệ cha nó đi.”

Lâm Triều Tịch gật đầu bảo Lục Chí Hạo: “Cảm ơn cậu.”

“Chị ơi… bố chị… bị sao vậy?” Thẩm Mỹ bưng đồ đứng cạnh bàn, cô quan tâm hỏi han.

Lục Chí Hạo mặt kiểu “có phải tớ nói sai gì rồi không”.

“Alzheimer.” Lâm Triều Tịch nói.

A Quang và Lão Vương hít một ngụm khí lạnh.

Không biết có phải do cô nhận cuộc điện thoại kia không, bữa ăn này về sau rất trầm, đến Lão Vương và A Quang cũng không đùa cợt nữa.

Thậm chí EQ thấp như hai đồng chí này nói chuyện với cô cũng khách sáo hẳn, còn mang chút thái độ thông cảm.

Thật ra Lâm Triều Tịch rất muốn nói, đến Lão Lâm còn không hề gì chuyện này, thật ra thực sự không sao cả.

——

Lục Chí Hạo cũng thấy bữa cơm rất ngột ngạt.

Ăn xong Lâm Triều Tịch rời đi cùng hai nam sinh để tiếp tục thảo luận về cuộc thi dựng mô hình.

Lục Chí Hạo và Thẩm Mỹ vẫn ngồi đó, ánh tà dương đỏ rực. Lâm Triều Tịch rất xởi lởi hoạt bát, nụ cười không chút lo âu, cô vẫy tay chào họ.

“Tính chị ấy tốt thật.” Nhìn bóng lưng họ rời đi, Thẩm Mỹ nói trong vô thức.

“Đúng thật.” Lục Chí Hạo cúi đầu nhìn Wechat. 

Trong nhóm chat của cậu với Hoa Quyển và Bùi Chi, Hoa Quyển gửi đến một tin nhắn.

Hoa Quyển: Các cậu đang đâu, tớ đói sắp chết rồi.

Lục Chí Hạo: Vừa cùng Thẩm Mỹ mời Lâm Triều Tịch ăn xong.

Hoa Quyển: Thế mà không gọi?

Lục Chí Hạo: Cậu là đại minh tinh, thân phận không phù hợp.

Hoa Quyển: Giọng điệu của đồng chí Lão Lục trầm trọng thế nhỉ?

Lục Chí Hạo: Ừm, vừa nghe một vài chuyện xảy ra với Lâm Triều Tịch, bố cậu ấy là người bệnh, nghe cũng không dễ dàng đâu.

Hoa Quyển: Sao thế?

Lục Chí Hạo gõ giản lược chuyện vừa rồi, cậu ấn nút gửi, cậu nhìn màn hình một lúc, Bùi Chi vẫn chưa phản hồi gì.

——

13:20 chiều thứ Bảy.

Trạm bus hướng nam trường Đại học Tam Vị.

Trạm xe đông đúc chật chội, nữ sinh che ô, nam sinh tụ tập hàn huyên.

Lâm Triều Tịch đến vừa lúc một chiếc xe bus cũng đang đến. Cô chạy nhanh hai bước, chợt nhận ra không ai ở đó lên xe, mọi người vẫn đứng im tại chỗ, có vẻ như đợi đông đủ mới đi.

Tiểu học mới có cái trò chờ đợi nhau như này, mọi người thật đáng yêu, Lâm Triều Tịch không khỏi mỉm cười.

Cô thong thả bước tới, trạm bus hiện đã có khoảng hai ba chục người đứng đợi, mọi người đứng vây quanh Bùi Chi.

Lâm Triều Tịch thấy hơi đông nên không xúm vào, cô gật đầu với Bùi Chi coi như chào hỏi, sau đó tìm một bóng râm mát mẻ để đứng.

Sinh viên năm bốn đa phần đều đang đi thực tập, vậy nên học viên tham gia cuộc thi chủ yếu là các em trai em gái. Các bạn nhỏ líu ra líu ríu trò chuyện, thỉnh thoảng có giọng Bùi Chi vang lên, cậu chu đáo từ tốn nói chuyện với họ. 

Lâm Triều Tịch nghe họ hàn huyên, lúc thì “cách tính EM”, lúc thì “đi đâu ăn nướng”…

Có đám thanh niên trẻ trung hoạt bát khiến cả đoàn thi dựng mô hình bọn họ trở nên thú vị hơn hẳn. So với những đoàn thi đấu đầy tính cạnh tranh, bọn họ lại giống một tổ chức lớp học lâm thời hơn.

Còn bạn học Bùi Chi, nhân vật trung tâm của quần chúng là giáo viên chủ nhiệm chắc rồi (thật ra là phó chủ nhiệm).

Ánh nắng rạng rỡ, Lâm Triều Tịch hít một hơi sâu, không khí tràn ngập hương cỏ xanh.

Điện thoại cô bỗng đổ chuông.

Kể từ sau lần bị liên hoàn đánh bom cuộc gọi hôm qua, cô không dám để hẳn điện thoại về chế độ yên lặng.

Là Trần Bội, người bạn trước kia đi thực tập cùng cô gửi tin nhắn tới.

Trần Bội: Cậu đang đâu đó?

Lâm Triều Tịch: Tớ ở trước cổng trường.

Trần Bội: Cụ thể đi?

Lâm Triều Tịch Trạm bus phía nam.

Lâm Triều Tịch trả lời trong vô thức, cô hơi lấy làm lạ.

Lâm Triều Tịch: Cậu cần tìm tớ à?

Tin nhắn đó gửi đi, Trần Bội không trả lời ngay.

Cô thấy lạ lùng, cầm điện thoại một lúc lại không nhịn được hỏi tiếp.

Lâm Triều Tịch: Tớ sắp lên xe đi nghe tọa đàm rồi, có chuyện gì thế?

Trần Bội: Cậu đợi một chút.

Lâm Triều Tịch nhíu mày, quyết định gọi thẳng qua Wechat.

Lúc này một con Mercedes-Benz màu đen chậm rãi đỗ vào phạm vi dừng bus.

Cửa xe hạ xuống, Lâm Triều Tịch thấy mặt Lưu Chí Viễn lù lù xuất hiện.

“Bíp” một tiếng, Trần Bội từ chối cuộc gọi.

Thân xe màu đen phản chiếu ánh nắng chói chang, Lâm Triều Tịch thừ người tại chỗ.

“Đi với anh.” Lưu Chí Viễn  tháo kính râm, giọng lãnh khốc.

Nam nữ sinh đứng ở trạm bus đưa mắt nhìn nhau, bạn kéo tôi, tôi chỉ bạn, mắt như muốn hỏi “vụ gì đây”, “ai cơ”?

Lâm Triều Tịch chưa bao giờ gặp tình huống bị đối tượng xem mắt chặn cửa, trong đầu hoàn toàn không có đề án xử lí.

“Lâm Triều Tịch, đi theo anh, mình cần nói chuyện.” Lưu Chí Viễn lặp lại một lần.

Thuận theo mắt Lưu Chí Viễn, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Tuy không ai nói gì nhưng mắt ai cũng ẩn ý hóng hớt kịch hay.

Lâm Triều Tịch vô cùng lúng túng.

Thật ra cũng không thể trách mọi người, nếu cô đang đi trên đường mà bắt gặp cảnh tượng “cặp đôi cãi vã” có lẽ cũng lựa chọn vây lại hóng.

Lâm Triều Tịch nắm chặt điện thoại, có lẽ do bản năng xui khiến, cô vô thức nhìn Bùi Chi.

Bùi Chi đang cúi đầu lướt điện thoại, cậu vốn chẳng hề nhìn cô.

Lâm Triều Tịch thảng thốt, cô vừa làm gì vậy, sao lại cầu cứu Bùi Chi. Đây là chuyện riêng của cô, Bùi Chi sẽ không nhúng tay vào.

Cô rất bối rồi nhưng vẫn phải đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi đến cạnh chiếc xe.

Điện thoại cô kẽ rung, cô không mở ra xem mà nhìn thanh niên ngồi ở ghế phụ.

“Nói ở đây luôn đi.”

Lưu Chí Viễn: “Hôm qua là anh sai, anh không ngờ chủ nhiệm Vương lại gọi điện trách móc em.”

Lâm Triều Tịch: “Ừm. Cảm ơn anh đã giúp bố em xếp lịch khám, hôm qua em có việc nên không để ý điện thoại, trước đó cũng quên mất không trả lời tin nhắn, rất xin lỗi.”

Hai mắt Lưu Chí Viễn lóe sáng: “Chúng ta thật sự cần nói chuyện tử tế, hãy cho anh một cơ hội.”

Lời thoại của Lưu Chí Viễn ngày càng phát triển theo hướng ngôn tình hóa, thậm chí xung quanh bắt đầu có tiếng cười, Lâm Triều Tịch né tránh ánh mắt của Lưu Chí Viễn theo bản năng, cô nhìn điện thoại trong tay.

Bùi Chi: Chuyện gì thế?

Tim Lâm Triều Tịch hẫng một nhịp, nam sinh đứng đứng đầu bên kia trạm bus đã buông điện thoại xuống, cậu nhìn cô ôn hòa.

Lâm Triều Tịch: Ngại chết mất, gặp phải đối tượng xem mắt hồi trước.

Cô thành thật khai báo.

Cô trình lí do mà xót ruột xót gan, sao đến chuyện với đối tượng xem mắt cũng khai hết với nam thần, cứ như đang thừa nhận mình là một kẻ dư thừa chẳng ai cần.

“Lâm Triều Tịch!” Lưu Chí Viễn tăng âm lượng.

Mặc dù bị mọi người vây lại hóng hớt cãi vã chuyện tình cảm rất bẽ mặt nhưng Lâm Triều Tịch vẫn quyết định nói cho ra nhẽ: “Tôi phải tham gia tọa đàm rồi, không đi cùng anh được. Hơn nữa chúng ta mới chỉ gặp nhau một lần, những chuyện khác tôi đã nói rõ trong Wechat rồi.” 

Lưu Chí Viễn: “Em cũng biết thế, sao còn độc đoán vậy?”

Hai mắt cậu thanh niên sáng rực, hoàn toàn trùng khớp với hình tượng nam sinh từng đưa tiền cho cô ở nhà ăn.

Lâm Triều Tịch không đáp lại.

“Em đi tọa đàm ở đâu, anh đưa em đi, lên xe đi.” Lưu Chí Viễn nói như đang ra lệnh cho cô.

Sau trạm xe vang lên tiếng còi xe bus, một chiếc xe tuyến 169 dừng lại, cửa xe mở ra, tài xế dồn sức hú còi.

Đám người xung quanh Lâm Triều Tịch tản bớt, cô nhìn bên cạnh, Bùi Chi đang đi tới.

Vóc dáng cậu mảnh khảnh, bóng người bao phủ lấy cô.

“Bùi Chi?” Lưu Chí Viễn kinh ngạc nói.

Bùi Chi hơi cúi đầu, cậu gật đầu chào người trong xe.

Lưu Chí Viễn: “Cậu muốn gì?”

Bùi Chi từ tốn giải thích: “Đám bọn tôi định qua bên trường kia tham gia tọa đàm, anh chiếm mất chỗ của xe bus rồi.”

Lưu Chí Viễn chỉ nhìn cô: “Anh có thể đưa em đi, hãy cho anh chút thời gian, chúng ta cần nói chuyện.”

“Này, anh hơi phiền rồi đấy.”

“Em gái người ta đã không muốn lên xe anh rồi, nói thẳng ra là từ chối.”

“Đã tế nhị không nói toạc ra rồi, sao cứ đeo bám người ta thế.”

Các anh em của cô trên xe bỗng lên tiếng bênh vực.

Mặt mày Lưu Chí Viễn xám ngoét.

“Đi mẹc thì có gì ghê gớm?”

“Mở App Didi (*) gọi là có, chả có gì ghê gớm, còn bày đặt anh đưa em đi…” 

(*) App đặt xe kiểu Bee, Grab… của mình.

Lâm Triều Tịch cảm kích nhìn các anh em của cô.

“Liên quan gì đến mấy người!” Lưu Chí Viễn không nhìn được hét lên.

“Hung dữ quá đi!”

“Em gái đừng sợ, bọn này bảo kê em!”

“Đưa đi? Các người định đưa kiểu gì, xe đạp hay gọi xe qua App?” Lưu Chí Viễn tức ngáo cả người.

Đám sinh viên trừng mắt với cậu ta, rất nhiều người muốn chửi um lên.

Lúc này, nam sinh cạnh cô chậm rãi lên tiếng.

“Thật ra…”

Lâm Triều Tịch nhìn sang bên cạnh, cô thấy Bùi Chi thong thả lục túi rút ra một tấm thẻ, cậu đưa cho cô.

Lâm Triều Tịch ù ờ nhận lấy, mặt chính của tấm thẻ in mấy chữ “Công ty xe bus Vĩnh Xuyên”, mặt sau là ảnh thẻ của Bùi Chi.

Trong bức ảnh, Bùi Chi mặc áo sơ mi trắng, tóc tỉa gọn gàng, chẳng mấy ai chụp ảnh thẻ mà cứ như được photoshop thế này.

“Bọn tôi đưa đi bằng xe bus.” Bùi Chi nói.

Trên bus có vẻ yên tĩnh, ngay sau đó là tiếng mọi người cười giòn vang.

“Đúng đúng đúng, bọn này đang định đưa đi bằng xe bus nè.”

“Xe to hơn nhá!”

“Nhiều chỗ hơn nhá!”

Tài xế xe bus bấm còi một lần nữa, ai đó cạnh buồng lái lại xin xỏ tài xế đợi thêm một chút nữa.

Nam sinh đó còn nghịch ngợm bám vào lan can, đầu thò ra ngoài vẫy tay với họ: “Đi nào, mau lên xe!”

“Đi thôi đi thôi.”

“Chút nữa bác lượn qua con xe này cho cháu.”

Học viên trên xe thi nhau nói, Lâm Triều Tịch bị kéo theo dòng người bao vây xô đẩy lên bus.

Xung quanh là những nụ cười ngời ngời sức sống.

“Con mẹc ngốc nghếch kia, còn không mau biến đi.” Bác tài nạt một câu.

Lâm Triều Tịch cầm vé bus của Bùi Chi, cô quẹt thẻ, 0.9 tệ.

Cô quay đầu nhìn, cậu ấy đứng ngay sau lưng, còn nhìn cô với ánh mắt trước nay luôn điềm tĩnh của cậu.

Cô trả lại vé, nói: “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Bùi Chi đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp