Lâm Triều Tịch nhận ra cày một lúc ba việc khó hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Vừa luyện thi Olympic Toán, vừa học Toán nâng cao, còn phải lần mò học về máy tính nữa.
Không phải là cô không ứng phó nổi những việc này, nhưng một ngày chỉ có 24 giờ, cô cần phải hoàn thành đề thi của mỗi ngày mà vẫn phải dành thời gian để nghiên cứu cả lĩnh vực Toán học và Tin học đan xen.
Mà vấn đề sau lại bao hàm quá nhiều kiến thức liên quan đến Toán, muốn hiểu được thì cô cần thiết phải nắm thật chắc đại số tuyến tính và xác suất thống kê.
Về cơ bản những thứ đó đều phải tự học, tuy không có Lão Lâm ở bên nhưng may mà vẫn còn Bùi Chi, kiểu gì cũng sẽ chống đỡ được thôi.
Cuối tháng Sáu, thời tiết đã cực kì khó chịu.
Nhưng ít ra nhiệt độ lúc 5 giờ sáng vẫn còn khá mát mẻ.
Lâm Triều Tịch rón rén rời giường, xếp sách vở bỏ vào cặp rồi đi luôn.
Rèm cửa kí túc kín mít không kẽ hở, động tác của cô cũng cực kì nhẹ nhàng, song Doãn Hiểu Lâm nằm ở giường trên vẫn bị đánh thức.
Doãn Hiểu Lâm mất kiên nhẫn, xoay phắt người một cái, dường như đang cực lực kìm nén gì đó.
Đã nhiều ngày sống chung, Lâm Triều Tịch biết người chị này thực sự bị suy nhược thần kinh. Cô nhanh tay đeo cặp, khóa áo còn chưa kịp kéo hết đã mở cửa ra khỏi phòng.
Rất nhiều người từng nói, sáng sớm là thời điểm đầu óc tỉnh táo nhất, hiệu suất học tập làm việc cao nhất, quan trọng là bạn có dậy được hay không.
Lâm Triều Tịch khoác cặp chạy một mạch đến nhà ăn, thử tập dậy sớm một lần xem sao.
Sân trường chỉ có lác đác vài người, thậm chí cò trắng với chim còn nhàn tản sà xuống đi dạo.
Cô thở hồng hộc ngồi xuống bậc cầu thang, mở sách giáo khoa ra bắt đầu học.
Đọc sách xong, cô lấy giấy bút ra, gấp sách lại, bắt đầu tiến hành suy luận chứng minh. Đối với Toán đại học, quan trọng là phải hiểu thật kĩ, nắm thật chắc, không hiểu được thì lại giải đề để hiểu, đây là lời của Lão Lâm.
6 giờ hơn, nhà ăn mở cửa.
Bác nhân viên mở cửa quá nhẵn mặt cô, hễ trông thấy là trêu: “Người khác toàn trốn đến cạnh ao học bài, cháu thì ngày ngày canh nhà ăn mở cửa.”
Lâm Triều Tịch cũng cười: “Cháu đói thật mà bác Mã!”
Đứng dậy phủi quần, Lâm Triều Tịch chạy vào nhà ăn mua hai cái bánh bao và một cốc sữa đậu, không cần biết thời gian gấp gáp đếm mấy, riêng ăn uống là không thể bỏ bê.
Theo bình thường, Bùi Chi sẽ đến ăn sáng cùng cô lúc 7 giờ 30.
Đây chính là lối sống ưu tú của Bùi Chi, mặc kệ những người xung quanh sống theo thời gian biểu thế nào, cậu luôn có bộ quy tắc tiêu chuẩn của riêng mình, 7 giờ dậy, 7 giờ 30 có mặt, không bao giờ thay đổi.
Theo bình thường, thân là kẻ cần được anh Bùi giúp đỡ chỉ bảo, khoảng 7 giờ 20 Lâm Triều Tịch sẽ mang bữa sáng thơm ngon đến cho Bùi Chi, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.
Ở đây không có Lão Lâm, người giúp cô giảng toán Toán đại học cũng chỉ có một mình Bùi Chi mà thôi.
8 rưỡi sáng chính thức vào học, Lục Chí Hạo và Trần Thành Thành đang tuổi ăn tuổi lớn phải ngủ nhiều, thường xuyên chạy đua với tiếng chuông đến lớp.
Thế là bọn họ đưa luôn thẻ cơm cho cô sau khi ăn xong bữa tối để cô mua hộ bữa sáng, rồi cô sẽ bỏ luôn thẻ cơm vào túi đồ ăn sáng trả lại cho bọn họ.
Toàn là trẻ con cả, thích ngủ nướng không thích ăn sáng.
Thế là vào tiết đầu buổi sáng, trong lớp sẽ ngập tràn tiếng sột soạt bóc vỏ nilon và tiếng nhai lén lút.
Mùi bánh bao thơm lừng bay khắp nơi, ngay cả Trương Thúc Bình cũng không bắt bọn họ làm bài kiểm tra đầu giờ nữa mà chỉ giảng bài một chút, chờ họ ăn xong.
Đợi khi hầu hết mọi người đã ăn sáng xong, Trương Thúc Bình đặt viên phấn xuống, bài kiểm tra sẽ lại được phát xuống như đổ tuyết, bọn họ lại đau khổ làm đề buổi sáng.
Trời nóng phát điên, mặt trời giữa trưa gay gắt đến đáng sợ, không khí hầm hập ngột ngạt.
Tầm này Lâm Triều Tịch rất lười phải chạy đến nhà ăn ăn cơm, buổi sáng cô sẽ mua luôn cả cơm trưa, ăn vài miếng lót dạ rồi đến phòng Tin học luôn.
Ở thời đại này Matlab rất thịnh hành, song Lâm Triều Tịch vẫn quyết định học Python trước.
Cô cực kì mặt dày đăng kí mượn quyển Numerical methods in engineering with Python ở thư viện đại học Tam Vị. Đúng là thư viện có đặt mua quyển này, Lâm Triều Tịch là người đầu tiên mượn nó, mở ra một cái là ngấu nghiến đọc.
Nhưng toàn là tiếng Anh.
Đọc chưa hết một trang mà cô đã gặp phải mười mấy từ mới, nhìn vào quyển sách, cảm xúc hào hứng lúc mới mượn về dập tắp không ít.
Click mở trình duyệt, cô bắt đầu tra từng từ một rồi quay lại đọc tiếp, nhưng tiến độ thực sự rất lề mề.
Nếu được trở về thì tốt biết bao, một lần nữa, suy nghĩ này lại ùa đến.
Gió mát điều hòa không thể ngăn cản nắng gắt ngoài cửa sổ, Lâm Triều Tịch càng đọc càng nóng, mồ hôi chảy thành dòng bên má, rơi xuống trang sách, cô vội vàng lau đi.
Khoảnh khắc chạm vào giọt mồ hôi, bàn tay nhẹ nhàng xoay chuyển, cô viết xuống giấy một hàng công thức.
E=mc2
Tiếng quạt máy tính vẫn kêu vù vù, điều hòa phả ra khí lạnh mỏng manh, Lâm Triều Tịch ngẩng đầu, cô vẫn đang ở trong thư viện khu nhà cũ của đại học Tam Vị, chẳng có gì xảy ra.
Làm trò ngu ngốc gì thế không biết?
Lâm Triều Tịch xoa mặt, khó khăn lắm mới tranh thủ được chút thời gian ngồi học, đáng nhẽ cô phải tận dụng 1 phút như 10 phút, chứ không phải lại mơ tưởng dùng bàn tay vàng bù đắp khuyết điểm.
Hơn nữa, nhỡ cô trở về rồi tự dưng không quay lại đây được nữa thì sao?
——
Thời gian gấp rút, trong hơn một trăm tám mươi ngày này, cô phải đối mặt với chương trình học cao như núi và cả sông những kiến thức khó nhằn, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng quý giá.
Có lúc Lục Chí Hạo và Bùi Chi sẽ đến phòng máy cùng cô, có lúc không đến.
Đồng chí Lục Chí Hạo khá là hóng hớt, cậu sẽ hỏi cô đang đọc sách gì, sao sách toàn là tiếng anh, dạo này cô làm gì mà cứ như chạy sô?
Còn Bùi Chi thì chẳng bao giờ hỏi những câu như vậy.
Lâm Triều Tịch nghĩ, vậy cũng đúng, cô cũng chưa bao giờ hỏi Bùi Chi “rốt cuộc cậu đang học gì thế” hay “mấy cái số má cậu viết như vẽ bùa trừ tà là gì”, vân vân mây mây…
Trong lòng họ tự hiểu rõ, đôi bên luôn duy trì một khoảng cách nhất định.
… Mỗi người đều có bí mật của mình, cũng cần có không gian cho dành cho riêng cho bản thân.
Đây là suy nghĩ của Lâm Triều Tịch vào lúc ấy, thực ra sau này cô đã vô cùng hối hận.
Thực ra không phải như thế.
——
Nghe nói ngày Bùi Chi rời khỏi đội huấn luyện là ngày nóng nực nhất tháng Sáu.
Thành phố Vĩnh Xuyên ghi nhận mức nhiệt cao nhất lịch sử, cô bước chân ra ngoài lúc 5 giờ sáng đã cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng của mặt trời.
Cũng giống thường ngày, Bùi Chi bước vào nhà ăn lúc 7 giờ 30 đúng,
Lâm Triều Tịch vui vẻ vẫy tay, đến khi bày biện bữa sáng xong xuôi mới nhận ra cậu đeo một cái balo nặng trịch, trên balo có biểu tượng dấu tick màu vàng sáng, nhồi nhét căng phồng, đó là túi hành lí của Bùi Chi lúc đến.
“Anh Bùi?”
Lâm Triều Tịch sững sờ.
“Hôm nay cậu có thắc mắc gì không?” Bùi Chi thong thả bỏ balo xuống như thường, cắm ống hút vào cốc sữa đậu, hỏi cô.
“Sao cậu đi học mà cũng phải cái đeo cái balo to đùng thế?” Lâm Triều Tịch sốt sắng hỏi.
“Tớ phải về nhà.”
“Vì sao vậy!” Lâm Triều Tịch giật nảy cả tay, suýt nữa làm đổ sữa trên bàn,
“Nhà tớ có chút chuyện.”
“Chuyện gì thế? Cậu không tham gia tập huấn nữa à?” Lâm Triều Tịch dần căng thẳng.
“Ừ.”
“Là vì mẹ cậu hả?”
“Có lẽ thế.”
“Sao lại là “có lẽ”, thế còn Toán thì sao, cậu có tiếp tục học Toán nữa không?”
Lâm Triều Tịch không tài nào khống chế âm lượng, liến thoắng hỏi một mạch mấy câu.
“Kể ra dài lắm.”
Bùi Chi không trả lời câu hỏi của cô, chỉ bâng quơ nói vậy.
Lâm Triều Tịch biết có lẽ Bùi Chi sẽ thấy nhàm chán khi phải ở lại đội huấn luyện này, nhưng cậu vẫn luôn luôn có mặt, thậm chí hồi tiểu học cậu cũng kiên định ở lại cùng bọn cô.
Thế nên cậu đột nhiên nói phải đi, đối với cô không khác gì sét đánh ngang tai.
Bây giờ cô chỉ muốn Bùi Chi nói rõ “kể ra dài lắm” là cái gì, cũng rất muốn nói “tớ có thể kiên nhẫn nghe cậu kể”.
Thế nhưng cả vẻ mặt lẫn ngữ khí của Bùi Chi đều đang thể hiện rất rõ: Hiện tại tớ không muốn nhắc đến chuyện này.
Trái tim Lâm Triều Tịch dần dần lạnh đi.
Rõ ràng lúc thi giữa kì xong, Bùi Chi còn nói với cô những câu nói đùa pha lẫn ái muội.
Nhưng dường như thứ ái muội ấy chỉ là cô hiểu lầm mà thôi.
Con trai và con gái qua lại gần gũi với nhau, có lẽ con trai chỉ coi con gái là bạn bè, nhưng con gái sẽ không tự chủ được mà cho rằng người ta thích mình.
Thứ hiểu lầm ấy xuất hiện rất nhiều, gây ra không ít tình huống xấu hổ, bây giờ Lâm Triều Tịch cũng chẳng rõ nữa.
Màn im lặng lạnh lẽo kéo dài mất một lúc.
Trước hai người họ ngồi cùng nhau, có những hôm chẳng ai nói một câu nào, nhưng sự yên tĩnh ấy hoàn toàn khác hẳn sự yên lặng lúc này.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế, kể cho tớ được không?”
“Nói thật là, tớ cũng rất khó để nói rõ.”
Lâm Triều Tịch vẫn nỗ lực: “Thế lúc về đến An Ninh, có khó khăn gì cậu cứ đến tìm Lão Lâm, đợi đến lúc cậu nói rõ được rồi thì kể cho tớ nhé!”
“Ừ, tớ nhớ rồi.”
Bùi Chi kéo sách vở của cô lại: “Để tớ giảng nốt cho cậu.”
Ngón tay cậu thon dài, ánh mắt trong sáng chăm chú đọc những dòng chữ cô viết, vừa vặn cắt ngang những lời thiết tha cô chuẩn bị tuôn ra.
Lâm Triều Tịch cảm nhận được rất rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT