Ngày 15 tháng 6.

Kết thúc kì thi chuyển cấp, học sinh hân hoan nghỉ hè, sinh viên đại học chuẩn bị cho bài thi cuối kì. Đội tuyển cấp tỉnh cũng tập hợp lại, đám học sinh tham gia thi đấu như họ lại tập trung ở đại học Tam Vị.

Với Lâm Triều Tịch, cô rất cần khoảng thời gian ba tháng này ở trường Tam Vị.

Vì ở đây không chỉ có máy tính, còn có kho tàng khổng lồ cung cấp tài liệu miễn phí cho cô thỏa thích sử dụng.

Lâm Triều Tịch đẩy hành lí về kí túc xá trường Tam Vị, ba nữ sinh cùng phòng cô đều đã có mặt.

Khu mới trong trường vẫn chưa xây xong, bọn họ vẫn phải học ở những tòa nhà cũ, trường đã có tuổi đời lên đến hàng trăm nên kí túc rất xập xệ.

Hai bên không gian rộng chưa đến 15 mét vuông, bày hai chiếc giường tầng, giữa phòng kê bốn cái bàn, hành lí của bốn đứa con gái xếp vào khiến căn phòng chật chội khó đi lại.

Nhưng kì nghỉ đông và nghỉ lễ Thanh minh cô đều ở phòng kí túc này, lần thứ ba tới đây nên cũng thành quen.

Cô quen cửa quen nẻo bước tới chiếc giường cạnh cửa sổ, trước tiên là mở hộc tủ lấy chăn bông mang phơi ngoài ban công. 

Tiếp đó thì tìm một chiếc giẻ, trèo lên thành giường lau sạch bụi bẩn, cuối cùng là mắc màn.

Một thời gian không ở đây, chiếc giường bám đầy bụi, cô trèo lên trèo xuống hai lượt mới lau sạch, nhưng đến bước mắc màn, chuẩn bị buộc dây thì nghe có người gọi.

“Bạn gì ơi, đây là giường của tớ.”

Lúc ấy Lâm Triều Tịch đang ngồi xổm trên giường, cô nhìn xuống với tư thế tương đối khó khăn, phía dưới có một cô bạn tóc dài.

Cô bạn đó rất gầy, hốc mắt lõm xuống, làn da lại trắng như trong suốt nên trông rất yếu ớt.

Lâm Triều Tịch nhớ lại, đối phương là một chị gái cấp ba, tên Doãn Hiểu Lâm, còn lại thì cô cũng không rõ.

“Nhưng trước kia tớ vẫn ngủ ở giường này.” Lâm Triều Tịch nói. 

“Nhưng vừa nãy tớ đến trước, cậu sang bên kia đi.” Doãn Hiểu Lâm chỉ vị trí giường cạnh cửa ra vào.

Lâm Triều Tịch khó hiểu, giường trên gần sát trần nhà, không khí ngột ngạt, còn phải trèo lên trèo xuống. Thường thì giường dưới sẽ thuận tiện hơn nên đa số mọi người đều thích, ngoại trừ những nữ sinh mắc bệnh sạch sẽ.

Hơn nữa…

“Giường đó có người chọn rồi.” Cô nói, hơn nữa cũng là một chị gái cấp ba khác.

Doãn Hiểu Lâm nhíu mày: “Cô ấy không đến nữa đâu.”

“Hả?” Lâm Triều Tịch quay đầu nhìn một nữ sinh cùng phòng khác, đối phương gật gật đầu, có vẻ cậu khá e dè Doãn Hiểu Lâm.

“Trương Minh không đến đâu, cậu ấy phải ôn thi đại học.”

“À!” Lâm Triều Tịch thoải mái trèo xuống, cùng lắm thì lau thêm một lượt.

“Giường gần cửa ra vào có tiếng người qua lại, tớ không ngủ được.” Doãn Hiểu Lâm như đang đè nén gì đó, cô phiền muộn nói. 

Vừa nghe vậy, Lâm Triều Tịch vô cùng ngượng ngùng, cô vội vàng trèo xuống: “Xin lỗi nhé, tớ không biết!”

——

Phòng 301, thư viện trường Đại học Tam Vị.

Mất một lúc lau dọn lại giường ngủ nên Lâm Triều Tịch đến hơi muộn.

Cô nhìn quanh phòng học, nhẩm đếm đầu người, tuy đã đến giờ tập trung nhưng các học sinh cấp ba vẫn chưa đến đủ.

Nhưng tầm này cũng là lúc các trường đang tổ chức thi cuối kì, có người không đến cũng dễ hiểu.

“Bọn tớ tới cùng nhau, sao cậu đến muộn thế?”

Lục Chí Hạo hỏi.

“Kí túc tớ xảy ra vài chuyện, chị gái trước ở đó nay không đến, tớ phải dọn dẹp lại kí túc một lúc.” Lâm Triều Tịch nói đoạn, cô nhìn Bùi Chi và Lục Chí Hạo, hỏi: “Các cậu chưa làm gì à?”

“Không biết, dù sao bọn tớ vẫn ở vậy, lúc nào cũng là bốn đứa cấp hai ở cùng nhau.” Lục Chí Hạo nói.

“À… thích thật, không phải ở cùng chỗ với học sinh cấp ba.” Lâm Triều Tịch nói.

——

Sắp tới mùa thi đại học, rất nhiều học sinh cấp ba từ bỏ đợt tập huấn này, nhưng Lưu Chí Viễn thì không.

Cậu ta cũng là một thành viên bị chuyển kí túc nên còn đến muộn hơn cô, cậu ta vào lớp đúng lúc gặp phải Giới Nhiên.

“Bạn học tiểu Lưu.” Giới Nhiên mỉm cười chào hỏi.

“Chào thầy Giới.” Lưu Chí Viễn nói. Thực ra cậu không ưa ông thầy lúc nào cũng cười cười cợt nhả này, có lẽ do đối phương chẳng lớn hơn cậu mấy tuổi, đã thế lại còn phải gọi là thầy.

“Bạn học tiểu Lưu, thầy rất mừng vì em có thể đến tham gia tập huấn.” Giới Nhiên dài giọng nói.

Lưu Chí Viễn nhíu mày.

Giới Nhiên: “Trước đó bố mẹ em gọi điện cho thầy, bảo em sẽ sang nước ngoài du học, hè này còn bận thi TOEFL, không có thời gian tham gia.”

Lúc Giới Nhiên nói câu đó, ánh mắt lơ đễnh liếc phía nữ sinh tóc ngắn ngồi cạnh cửa sổ trong lớp học.

Ban đầu thiếu nữ còn cười đùa tít mắt với mấy cười ngồi cạnh, tay xoay bút, sau mới phát giác họ đang nhìn cô. Cô quay đầu sang cười với họ, để lộ má lúm đồng tiền, trông sáng sủa hồn nhiên như ánh nắng trên biển.

“Em sẽ tranh thủ thời gian ôn thi TOEFL.” Lưu Chí Viễn vội thu hồi tầm mắt, cậu nói.

“Ừm.”

Giới Nhiên kéo dài giọng, ngữ khí lộ rõ ý trêu ghẹo, nhưng bỗng nhiên anh chuyển hẳn chủ đề, nói đầy thấm thía: “Thực ra sang nước ngoài du học rất tốt, kì tập huấn hè này sẽ tương đối vất vả đấy.”

——

Trước khi chính thức tuyên bố nội dung tập huấn, Lưu Chí Viễn vẫn không biết kì tập huấn này có gì vất vả.

Đến giữa ngày, lớp học cũng đông đúc hơn.

Lúc đầu Giới Nhiên vẫn đùa giỡn với họ, hỏi han vấn đề thi cử.

Vậy mà khi chuông vào lớp reo lên, anh tắt ngóm nụ cười, mặt bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc.

Trong phòng học, tiếng nô đùa nhỏ dần, hành lang truyền tới tiếng bước chân trầm ổn.

Cửa phòng học bỗng mở toang, một vóc người cao to kệch cỡm nhưng vô cùng uy nghiêm xuất hiện ở đó.

Ông chậm rãi tiến lên bục giảng, đẩy nhẹ gọng kính, người toát ra khí thêm không dễ đụng, là kiểu cảm giác thường có ở những giáo viên cực kì khó tính.

Lưu Chí Viễn biết, thầy giáo đó họ Trương.

“Chào các em, tôi là Trương Thúc Bình, đảm nhiệm vai trò quản lí trưởng của trại hè lần này. Tôi là một người rất mực nghiêm khắc, một số em ngồi dưới quá nhẵn mặt tôi rồi, có lẽ đều hiểu điều này.”

Ngay cả những học sinh cấp ba trường Vĩnh Xuyên bình thường hay lanh chanh nói leo nay cũng im re tại chỗ, Lưu Chí Viễn biết, những gì Trương Thúc Bình nói là thật.

“Nghỉ đông các em cũng từng tới đây, đợt đấy khá nhẹ nhàng đối với các em, nhưng hãy tin tôi, có tôi ở đây thì nghỉ hè của các em sẽ không được như nghỉ đông đâu.”

“Mục tiêu của đội tuyển tỉnh rất rõ ràng và to lớn, đó chính là hi vọng trong số các em ở đây sẽ có người được chân chính tham gia trại đông Olympic Toán quốc gia ở trường Đại học Vĩnh Xuyên.”

“Nếu tỉnh ta vẫn như năm nay không thu hoạch được hạt giống nào thì tôi sẽ nộp đơn từ chức. Nhưng tôi còn phải nuôi sống gia đình chứ, vậy nên tôi chắc chắn sẽ giày vò các em ra bã.”

“Những thứ khác tôi không lải nhải nữa. Giới thiệu ngắn gọn, đợt tập huấn này sẽ áp dụng hình thức đối kháng giữa học sinh cấp hai và cấp ba, sau mỗi bài kiểm tra sẽ tiến hành tính điểm trung bình để so sánh. Mong các anh chị cấp ba ngồi đây sẽ không bị các em nhỏ hơn mình đánh bại, còn những em “sắp sửa” trở thành học sinh cấp ba hãy phát huy trí thông minh của mình để hạ gục các học trưởng ăn trên ngồi trước kia nhé.”

Nghe đến đây, Lâm Triều Tịch kinh ngạc. 

Hình thức cạnh tranh giữa cấp hai và cấp ba này ban đầu chỉ là quy tắc ngầm, mọi người ngấm ngầm tự hiểu mà thi đua nhau, nay Lão Trương lại quanh minh chính đại tuyên bố.

Quả nhiên là Lão Trương, trước sau như một, ra tay cực hiểm.

“Tôi biết ở đây không ít em, đặc biệt là các em lớp 12 đang phải chật vật không biết chọn gì giữa một bên là thi đại học, một bên là tập huấn Toán học. Nhưng tôi muốn nói rằng, nếu các em không toàn tâm toàn ý với lần tập huấn này, không dùng toàn bộ tinh lực để ứng phó thì mong hãy tự động rút lui sớm.”

“Tôi nhấn mạnh một lần nữa, lần tập huấn này sẽ vô cùng, vô cùng vất vả!”

Trương Thúc Bình nói rất bình tĩnh, song cảm giác lấn át và bức bách lại vô cùng nồng nặc.

Không toàn tâm toàn ý… tự động rút lui…

Lâm Triều Tịch nghe mà không khỏi nuốt nước bọt. Trương Thúc Bình nói vất vả, vậy thì trăm phần trăm là vất vả, tuyệt đối không phải trò đùa.

Nói vậy thì cô phải tranh thủ thời gian xử lí việc riêng giữa lịch tập huấn nặng nề này thế nào đây?

Mới không tập trung một chút, Lâm Triều Tịch đã bị điểm danh.

“Lớp trưởng lên đây nhận thời gian biểu.”

Trương Thúc Bình bỗng nói.

Bên phía học sinh cấp ba, Lưu Chí Viễn cũng đứng dậy, Lâm Triều Tịch cũng rảo bước lên bục giảng, Trương Thúc Bình đưa cho họ một chồng giấy photo.

Cô cúi đầu nhìn, trên giấy không chỉ sắp xếp thời khóa biểu chằng chịt, còn đánh dấu thời gian thảo luận và luyện đề, đến thời gian thi cũng phân chia thành giai đoạn rõ ràng, hẳn là phong cách thường thấy của Trương Thúc Bình.

Không chỉ vậy, sau khi phát thời khóa biểu, Trương Thúc Bình phát tiếp bài kiểm tra sát hạch đầu tiên.

Hiển nhiên là để nhấn mạnh với họ rằng: Tổng giáo đầu, là ta, Trương Thúc Bình.

Nhận lấy đề thi, Lâm Triều Tịch tìm hộp bút, phải phẳng bài thi.

Bài thi toàn là những đề Toán Olympic hết sức quen thuộc: Bất đẳng thức trung bình cộng và trung bình nhân, Đẳng thức tổ hợp, Ánh xạ trong Python…

Không hiểu sao mới chỉ nhìn tờ đề thi chi chít chằng chịt, Lâm Triều Tịch cảm nhận được hè này Trương Thúc Bình thực sự sẽ cho họ chiến đấu với những biển đề.

Không biết có phải do ánh sáng ngoài cửa sổ quá chói mắt hay không, Lâm Triều Tịch hơi choáng váng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play