Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 135: Suy nghĩ


1 tháng

trướctiếp

Lúc bố Trần trúc về đến, nhà kho đã được thu dọn kha khá.

Người đàn ông trung niên dắt xe mô tô đứng ngốc dưới ngọn đèn.

“Cháu chào chú Trần!” Lâm Triều Tịch là người đầu tiên phát hiện ra, cô vẫy vẫy giẻ lau chào hỏi từ xa.

“Lâm Triều Tịch đấy à, sao các cháu lại ở đây?” Lão Trần vội chống xe rồi hấp tấp chạy tới, thấy kho xe sáng bừng hẳn lên, mặt ông thoáng đỏ.

“Ngày 5 tháng 3, noi gương Lôi Phong.” Lâm Triều Tịch cười nói.

“Chú đừng nghe cậu ấy bốc phét! Bọn cháu muốn có máy tính, Trần Trúc bảo chỗ chú có nên bọn cháu đến giúp thu dọn lại xem có lắp được cái nào không. Chưa báo trước chú một tiếng đã đến quấy rầy, bọn cháu thực sự xin lỗi.” Lục Chí Hạo nói rồi cúi người, mặt lấm lem bụi bẩn, thái độ vô cùng chân thành. 

“Không sao không sao, các cháu cứ dùng đi, cứ tự nhiên.” Lão Trần vội vàng đáp, nghĩ một hồi lại thấy không ổn, ông hỏi: “Nhưng các cháu ráp kiểu gì, có cần thì cuối tuần này chú gọi chú ruột Trần Trúc đến lắp hộ?”

“Không cần đâu bố.” Trần Trúc đứng sau giá sắt ló đầu ra, cậu chỉ chỉ Bùi Chi đang bận bịu dưới ngọn đèn. 

Chiếc bàn cũ trong kho xe bày đầy bảng mạch điện tử, Bùi Chi đứng đó kiểm tra lại chiếc “máy tính” đã được lắp xong.

Ờm… nếu cái đống đó được gọi là máy tính…

Bảng mạch điện tử trong trạng thái “trần truồng” còn chưa được lắp vào cây máy, tóm lại trông rất không đáng tin. 

“Dùng được không vậy, nó còn không có vỏ?” Lão Trần thấy vậy hỏi.

“Trên lí thuyết thì được ạ.” Để chứng minh độ chuẩn xác, cậu bổ sung: “Nhưng nếu bảng mạch PCB bị hư hỏng thì cháu không dám chắc.”

“Thử là biết!” Lâm Triều Tịch cười nói.

Bùi Chi gật đầu, cậu tìm một dây nối liên kết “máy tính” và màn hình hiển thị lại với nhau. Tất cả mọi người đều nín thở, màn hình thắp sáng, các kí tự chậm chạp xuất hiện…

Kho xe ồ lên tiếng thán phục của hai cha con Trần Trúc. 

Mấy người đám họ thấy máy tính sáng lên, Lục Chí Hạo vuốt đống bụi bẩn trên mặt, Hoa Quyển tiếp tục bày biện đồ đạc, Lâm Triều Tịch vắt chiếc giẻ bẩn vào chậu nước, không ai lấy làm lạ.

“Cậu nhóc giỏi ghê.” Lão Trần vỗ mạnh vai Bùi Chi.

“Kiến thức về phần cứng tương đối cơ bản, hiểu cách lắp ráp từng phần là được ạ.” Bùi Chi nói.

“Thao tác thông thường.” Hoa Quyển mỉa mai.

Lão Trần ngớ người không biết nói gì.

“Chú còn cần đống đồ này không ạ?” Lâm Triều Tịch cười, cô chỉ đống đồ thu thập được trong hộp các-tông, hỏi.

Lão Trần ngại ngùng: “Đều là đồ bỏ đi ý mà, toàn để đấy chưa kịp vứt.”

“Cháu thấy ngoài cổng có một nhà buôn phế liệu, bọn cháu mang đi bán nhé?”

“Ừ được.”

Lão Trần nói xong, Lâm Triều Tịch liền khiêng thùng các-tông lên vai.

“Để chú khiêng cho, Trần Trúc mau đến giúp một tay, ai lại để con gái khuân vác đồ thế kia?” Lão Trần vội tới tranh việc.

Nhưng Lâm Triều Tịch còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Lục Chí Hạo nói: “Cậu ấy khỏe lắm ạ.”

“Ăn siêu nhiều.” Hoa Quyển nói.

“Không sao đâu ạ.” Đây là Bùi Chi nói.

Thế là Trần Trúc chẳng nhúc nhích, hành động nói lên tất cả.

Lâm Triều Tịch: “…”

——

Lão Trần thấy ngại, nhưng bọn nhỏ đều nói vậy nên ông chỉ biết mặc kệ.

Trời đã tối hẳn, đèn đường trong tiểu khu bị hỏng khá nhiều.

Trời vẫn se lạnh, Lâm Triều Tịch hắt xì một cái, cô nhận ra xung quanh thật yên tĩnh, cô và Lão Trần đi cùng nhau, suốt chặng đường chẳng ai nói gì.

Lâm Triều Tịch nhìn Lão Trần.

Lão Trần nói: “Các cháu thân thật đấy.”

Câu này hơi nhạt, như thể không có chủ đề gì để nói nên nói đại, bầu không khí khá gượng gạo.

“Bọn cháu là bạn từ tiểu học, rồi lại cùng nhau lên cấp hai.” Cô nói.

“Chẳng trách, Trần Trúc nói các cháu ai cũng học rất giỏi.” Lão Trần ngừng một chút, lại nói: “Trước kia Trần Trúc chẳng có bạn bè gì, các cháu chơi cùng nó còn giúp nó học hành, cảm ơn các cháu nhiều.”

“Giúp đỡ lẫn nhau chú ạ!”

Lâm Triều Tịch sợ ông lại cảm ơn cô chuyện lớp học thêm hồi nghỉ đông nên vội ngắt lời.

Huống hồ lúc đó bọn họ bắt chuyện với Trần Trúc đơn thuần là vì cô muốn tìm một quán net lên mạng…

“Chú giúp được gì thì cháu cứ nói thoải mái nhé.” Bố Trần Trúc thành khẩn, có lẽ ông cũng không biết cảm ơn bằng cách nào khác.

“Vậy cháu nói thật nhé?” Lâm Triều Tịch đứng lại, cô mặt dày: “Chú có thể mở rộng đường truyền mạng trong nhà không ạ, sau này bọn cháu muốn đến nhà chú vào mạng…”

“Không thành vấn đề.” Lão Trần vỗ ngực: “Có các cháu kèm cặp Trần Trúc lên mạng, chú đây càng yên tâm!”

Lão Trần hớn hở khiêng thùng giấy tiến về phía trước, sắp tới đầu ngõ, không khí náo nhiệt bên ngoài ùa vào, Lâm Triều Tịch nhìn bóng lưng Lão Trần, cô dừng chân, không biết lấy đâu ra can đảm hỏi: “Chú ơi, thật ra cháu còn một chuyện nữa muốn nhờ!”

Lão Trần dừng bước, bộ đồng phục cảnh sát trên người vẫn chưa thay, sắc mặt mệt mỏi tiều tụy nhưng vẫn chính trực sáng ngời.

“Có chuyện gì?”

“Cháu cần một vài số liệu liên quan đến tai nạn giao thông xảy ra trong thành phố, không biết có được không ạ?”

——

Bằng cách tính toán nào đó để ngăn chặn vụ tai nạn của Lão Lâm là suy nghĩ trước mắt của Lâm Triều Tịch.

Nhưng cụ thể là cách tính toán gì, tính thế nào, thật ra cô cũng chưa định hình rõ. Một là do nó liên quan quá nhiều kiến thức Toán học và lập trình, hai là cô vẫn rất xa vời với đống kiến thức đó.

Nhưng dù thế nào, tốt xấu gì cô cũng biết, với bất kì phương pháp tính toán ước chừng nào, số liệu lớn vẫn luôn là cơ bản. Hai cái còn lại là Toán học và máy tính.

Giờ đưa ra yêu cầu này với bố Trần là hơi sớm, lại khá đường đột, nhưng không hiểu sao Lâm Triều Tịch lại nói được thành lời.

Vận mệnh như đang chảy trôi trong âm thầm, lúc trước Lão Trần bôn ba vì vụ tai nạn của Lão Lâm, bây giờ lại lặp lại, hẳn cũng phải có kết cục khác.

Lão Trần không đồng ý ngay với cô.

Ông khiêng thùng các-tông đặt lên cân, biểu cảm khó hiểu, sau đó hỏi: “Số liệu giao thông gì cơ?” 

“Ghi chép các cuộc tai nạn xảy ra trong những năm qua ạ, số liệu lưu lượng xe chạy trên đường, lưu lượng dòng người, còn cả…” Kiến thức dự trữ thiếu hụt liền gặp phải vấn đề này, Lâm Triều Tịch nói đến đây, tự cô cũng không biết mình cần những gì.

“Tin tức tai nạn giao thông không thể tiết lộ với cháu được, ai bị tai nạn, ai đâm phải ai, ai bị làm sao, những cái đó là đời tư của người khác.” Lão Trần vội nói: “Hơn nữa cháu cần số liệu tai nạn của các năm ư? Mỗi ngày trên đường xảy ra biết bao vụ tai nạn lớn có nhỏ có…”

“Cháu không cần quá chi tiết đâu ạ.” Lâm Triều Tịch khua tay: “Chỉ cần số liệu trong thành phố chúng ta là được, hằng năm hẳn đều phải báo cáo lên trên đúng không ạ, có bao nhiêu vụ này, người chết và bị thương bao nhiêu này…”

Nói đến đây Lâm Triều Tịch thấy sắc mặt Lão Trần trầm hẳn: “Cháu cần mấy cái đó làm gì?”

Chủ tiệm phế liệu cũng nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, hai mắt sáng rực dưới ánh đèn.

Lâm Triều Tịch cảm thấy không riêng gì học hành mà bịa đặt lấy cớ cũng là chuyện cực kì khó khăn, đòi hỏi tư chất bẩm sinh.

Cô nghiêm túc nghĩ một lát, cuối cùng cũng không thể bịa cái cớ quá vô lí.

“Có một người vô cùng vô cùng quan trọng với cháu, trước kia ông bị tai nạn giao thông…”

Nghe vậy, ánh mắt Lão Trần dịu hẳn, chủ tiệm phế liệu cũng đồng cảm nhìn cô, thậm chí đến người giúp việc trong tiệm cũng dừng tay đợi cô kể tiếp.

“Vậy nên cháu muốn tìm xem liệu có cách nào vận hành như việc phòng bệnh, có thể phòng ngừa xảy ra tai nạn giao thông không.” Lâm Triều Tịch nói.

Lão Trần ngẩn người, như thể cảm thấy những gì mình vừa hỏi hơi quá đáng, nhưng thân là một cảnh sát, ông vô thức đáp: “Sao có thể phòng được?”

Lâm Triều Tịch nghĩ rồi nói: “Khi chúng ta lưu thông trên cao tốc thường có những biển cảnh báo đó ạ, viết là “đoạn đường hay xảy ra tai nạn, hãy lái xe cẩn thận” ấy ạ.”

“Có thì có, nhưng cái đó khác với những gì cháu nói.”

“Thống kê địa điểm nào đó dễ xảy ra tai nạn, đưa ra cảnh báo, đây là ứng dụng đơn giản nhất của thống kê Toán học trên giao thông. Vậy nên dự đoán tai nạn, ngăn ngừa tai nạn cũng cần sử dụng nhiều số liệu, sử dụng phương pháp xử lí số liệu cao cấp hơn.”

“Xử lí thế nào?”

“Cháu thực sự không biết, cháu mới chỉ nghĩ vậy thôi.”

“Cháu mới bé tẹo, sao lại nghĩ vấn đề hóc búa này?” Nói đến đây, Lão Trần không hỏi thêm gì, ánh mắt cũng dấy lên vẻ áy náy.

Một lúc sau, ông thở dài vỗ vai cô, hỏi: “Là mẹ cháu hả?”

Lâm Triều Tịch vốn cũng thấy bùi ngùi khó tả, bởi những gì cô nói quá khó, cũng chẳng có chút hi vọng nào, nhưng câu hỏi của Lão Trần bỗng khiến cô thấy hơi buồn cười. 

Đương nhiên không phải mẹ cháu, cháu trước giờ làm gì có mẹ.

Nhưng không có mẹ cũng chẳng sao cả, cô vẫn khỏe mạnh lớn lên, cũng đã thử làm những việc khó đến siêu thực.

Chẳng có gì ghê gớm cả.

“Chú giữ bí mật giúp cháu được không?” Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nói với bố Trần Trúc: “Các bạn ấy không biết gì hết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp