Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 128: Hội thảo


1 tháng

trướctiếp

Mấy ngày sau, Lâm Triều Tịch không tới phòng máy nữa.

Không phải vì cô hết muốn hóng hớt, cô vẫn rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa Đại học Tam Vị và Đại học Vĩnh Xuyên.

Nhưng nghiệp học quả thực quá bận bịu, cô không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện đi tìm hiểu cái đó.

Thật ra bọn họ mỗi ngày cũng không có quá nhiều bài tập phải làm, càng không kinh khủng như hồi tiểu học, mỗi ngày làm một bài thi.

Giáo án của Lão Lâm mang đậm phong cách của ông, chú trọng nền tảng, cũng chú trọng thảo luận.

Không có quá nhiều bài khó, nhưng mọi người ngồi cùng một chỗ thảo luận bài vở nên nên mất thời gian hơn.

Học sinh cấp hai và cấp ba tự động tách nhóm. Từ sau lần chọc ngoáy nhau cay nghiệt chạng vạng hôm đó, tập thể học sinh cấp ba bỏ đi cùng Lưu Chí Viễn, không khí cạnh tranh giữa hai nhóm học sinh càng thêm rõ ràng.

Giờ học trên lớp mỗi ngày đều có vài câu hỏi tư duy, mọi người thảo luận từ sớm đến muộn, phát huy hết mình để trở thành người đầu tiên giải ra đáp án.

Học sinh cấp ba hiển nhiên trâu hơn đám cấp hai, nhưng đối với Lâm Triều Tịch, ai là người đầu tiên đưa ra đáp án cũng không quan trọng.

Nhưng Bùi Chi trước nay chưa từng giành quyền trả lời. 

Cậu luôn ngồi một mình cạnh cửa sổ, đọc cuốn sách mượn ở thư viện trường, Giới Nhiên mặc kệ cậu, thầy Vạn cũng kệ cậu. Nhưng mỗi lần giáo viên phát đề, cậu vẫn kiên nhẫn làm một hồi. Đương nhiên, “một hồi” của cậu quả thực quá ngắn ngủi, nhìn kiểu gì cũng không hợp để ghép với chữ “kiên nhẫn”. 

Đôi khi, Lâm Triều Tịch nghĩ, thực ra Bùi Chi hợp ngồi ở trường Vĩnh Xuyên với đám học sinh cấp ba đứng đầu cả nước hơn, chứ không phải vị trí cạnh họ, yên ắng, tầm thường.

Một ngày trước khi có kết quả giải thi Toán học toàn quốc, Lưu Chí Viễn còn cẩn thận nhắc nhớ cô chuyện này.

Bị một cánh tay giữ chặt bàn học, từ trên cao nhìn xuống, cậu ta nói “ngày mai là có kết quả rồi đấy”, Lâm Triều Tịch cũng vô cũng kinh ngạc.

Trẻ trâu thế là cùng, hơn nữa họ đã “nước sông không phạm nước giếng” rồi cơ mà?

Mấy nữ sinh đứng gần đó nhìn cô và Lưu Chí Viễn bằng ánh mắt chờ xem kịch hay.

Lúc đó cô đã nói gì thế nhỉ?

“Ờ.”

Chả hiểu sao Lưu Chí Viễn nghe xong xanh cả mặt, như thể chịu phải vũ nhục cùng cực.

Lâm Triều Tịch cũng chẳng biết phải làm sao, cô thực sự không mấy bận tâm với kết quả và thứ hạng của cuộc thi giải Toán toàn quốc lần này. Theo như cách nói của Bùi Chi thì sau khi làm xong bài, thật ra ai cũng biết mình ở mức nào cả rồi.

Vậy nên thành tích có lẽ cũng giống những gì Bùi Chi nói ngày hôm đó.

Nhưng cô không ngờ rằng vào ngày có kết quả thi, bọn họ đang ngồi trong phòng học chuẩn bị bài cho tiết khác, Giới Nhiên bỗng yêu cầu cả lớp đứng dậy đi theo anh.

Ra đến cổng trường Tam Vị, có hai chiếc xe bus đợi sẵn ở đó để đưa cả đội tập huấn đến đại học Vĩnh Xuyên, bao gồm cả đám học sinh cấp ba.

——

Đại học Vĩnh Xuyên, thành phố Vĩnh Xuyên.

Cửa xe vừa mở, học sinh nối đuôi nhau bước xuống, trước mắt họ là một khuôn viên trường đại học nhuốm màu thời gian.

Cổng chính dựng một pho đá cẩm thạch trắng siêu to, trên đó đề bốn chữ “Chính trực hòa nhã”. Thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ.

Lâm Triều Tịch giơ tay che mắt, mỗi lần đứng đây ngẩng đầu nhìn bốn chữ kia, cô luôn thấy tim mình xao động.

Hiệu phó Trương và một giáo viên khác cô không quen đứng ở cổng trường Đại học Vĩnh Xuyên đợi họ, sau đó dẫn vào trường.

Đoàn đội dừng lại trước một tòa nhà ốp gạch đỏ.

Cửa ra vào có vài người mang dáng vẻ chuyên gia học giả. Cửa gỗ rộng mở, Lâm Triều Tịch đi theo mọi người, chậm rãi tiến về phía trước. 

Mỗi học sinh bước vào hội trường trước hết là kinh ngạc, sau đó mặt đầy vẻ ngưỡng mộ cùng khó tin vào mắt mình.

Hoành phi đỏ thắm, đèn chùm pha lê, những dãy bàn ghế cũ kĩ mà nặng nề, mọi chi tiết đều tô điểm cho từng góc cạnh của ngôi trường này.

Nhưng điểm nổi bật nhất của trường học vẫn luôn là con người. 

Màn chiếu to lớn trên bục phát biểu là mấy chữ: “Người đọc diễn văn: Phùng Đức Minh”, phía sau còn có camera ghi lại toàn bộ quá trình diễn ra hội thảo.

Lâm Triều Tịch hơi ngẩng đầu, thấy ba chữ kia, cô đứng mãi không nói nên lời.

Cuối cùng Lục Chí Hạo khẽ đẩy cô, Lâm Triều Tịch xoa mặt, khôi phục lại tinh thần.

Rõ ràng cô gần như sắp quên luôn những gì liên quan đến “Thảo luận Toán học” tìm thấy trên mạng ngày hôm đó, giờ thì tất cả mọi thứ lại bày la liệt ngay trước mặt. 

Bất kể là giáo sư Phùng đang ngồi ngay hàng đầu (tuy cô chỉ nhìn thấy cái gáy) và những người có dáng vẻ học giả khác, hay hiệu phó Trương đang ngồi ngay cạnh họ, thậm chí là những người lớn trông như sinh viên đại học đang ngồi phía trước, tất cả đều mơ hồ đưa cô vào một thế giới bí ẩn.

Hay theo cách nói của Giới Nhiên là “Giới học thuật”, nhưng…

Lâm Triều Tịch nhìn tiêu đề trên màn hình lớn, nhưng vẫn có điểm khác biệt so với giới học thuật Toán học chân chính.

Tên đầy đủ của hội thảo lần này là “Phá cách và đổi mới: Chuyển đổi giảng dạy Toán THCS và xây dựng chương trình đào tạo”.

Dù gì cũng từng là sinh viên sư phạm, Lâm Triều Tịch đoán, đây có lẽ là hội thảo nghiên cứu giảng dạy Toán học do trường đại học Vĩnh Xuyên tổ chức.

Những hội thảo như vậy mỗi ngày đều được sắp xếp lịch trình riêng.

Cái danh “người đọc diễn văn”, đại khái tức là người có địa vị đức cao trọng vọng nhất ở đây?

Hôm nay người ấy là giáo sư Phùng, vậy yêu cầu thực sự rất cao.

Nhưng không rõ vì lí do gì, đây là hội thảo nghiên cứu của của giáo sư, sao lại đưa đội tập huấn họ đến nghe?

“Cái này… “Phá cách” cái gì, “xây dựng chương trình đào tạo” gì cơ?” Lục Chí Hạo mình chằm chằm bục phát biểu, cậu ấp úng đọc tiêu đề, mù mờ không hiểu.

Vấn đề này, đám học sinh đang ngồi tại đây khó ai trả lời được, Lâm Triều Tịch biết cũng không thể nói.

Cô chọc chọc Giới Nhiên ngồi hàng trước, chỉ trỏ đám người ngồi bên phải họ, hỏi: “Đó là đội tập huấn quốc gia ạ?”

“Còn có cái gì em không biết không?” Giới Nhiên bất lực.

“Em không biết vì sao chúng ta lại ở đây đấy ạ.” 

“Nghe các sư phụ diễn thuyết chứ sao.” Giới Nhiên chỉ mấy chữ trên màn chiếu, nói.

Lâm Triều Tịch: “Giọng điệu thầy hơi là lạ.”

“Em hiểu lầm rồi, thầy rất tôn kính giáo sư Phùng đấy nhé.”

“Vậy sao giọng thầy kì quặc thế?” cô lặp lại.

“Vì thầy cũng vừa nhận được thông báo sáng nay thôi, bảo cùng nhau đến nghe hội thảo này, lịch trình tập huấn gắt gao, phí mất nửa ngày liền, thầy thấy phiền.”

Hiệu phó Trương ngồi cạnh Giới Nhiên khẽ hắng giọng tỏ ý nhắc nhở, Lâm Triều Tịch rụt cổ lui về chỗ.

——

Đúng chín giờ, hội thảo bắt đầu.

Chủ trì là một quý cô họ Vương, tuổi gần nửa trăm.

Cô có diện mạo đoan trang, lúc lên sân khấu tự giới thiệu bản thân, chỉ riêng nghe riêng chuỗi hàm cấp mà Lâm Triều Tịch phát sửng sốt.

Giáo sư Vương đứng trên bục phát biểu, yêu cầu mọi người trong hội trường tắt tiếng di động, giữ trật tự chung, đồng thời hi vọng trong quá trình các chuyên gia phát biểu, mọi người lần lượt giơ tay đặt câu hỏi.

Ban đầu hội trường còn có những tiếng động nhỏ, ngay sau đó, khán phòng tắt bớt đèn để hình ảnh trên màn chiếu được rõ ràng hơn, toàn cảnh trở nên yên ắng. 

Mọi người tập trung theo dõi hướng bục phát biểu, dường như đang chờ đợi gì đó.

Vị nữ sĩ trên sân khấu khẽ hé môi son, từ ngữ gãy gọn, cô nói: “Tiếp theo, kính mời trưởng khoa Toán học trường Đại học Vĩnh Xuyên, nhà Toán học nổi tiếng thế giới, giáo sư Phùng Đức Minh lên bục đọc diễn văn.”

Người tài thực sự thì không cần bất kì danh hiệu giới thiệu khoa trương phức tạp nào.

Sau khi nghe tên Phùng Đức Minh, tất cả học sinh ngồi gần họ đều không hẹn mà cùng “Ồ” lên đầy ngưỡng mộ, hội trường dậy lên tiếng xôn xao, nhưng tiếng giày da chậm rãi bước lên bục phát biểu gõ trên sàn gỗ lại vô cùng rõ rệt.

Người đàn ông lớn tuổi tinh thần quắc thước đứng trên bục phát biểu, một tay đút túi quần, chùm sáng rọi xuống.

Màn sân khấu sau lưng ông hiện lên danh hiệu cá nhân, các hạng giải thưởng quốc tế, các giáo sư thỉnh giảng và giáo sư đã tốt nghiệp tại các tổ chức nổi tiếng thế giới… đều thể hiện vị thế đẳng cấp của ông trong giới học thuật. Trường học là gốc gác của ông, nhưng người như ông sớm đã trở thành cái gốc của trường.

Không biết vì sao, Lâm Triều Tịch bỗng nhớ về màn phát biểu của giáo sư Tăng hồi tiểu học.

Giáo sư Tăng hài hước và chân thành, ông dẫn đám trẻ vào thế giới Toán học tuy không thể nghe hiểu, nhưng lại vô cùng kì diệu.

Hôm nay, cũng trong hoàn cảnh tối tăm, giáo sư Phùng cũng không mang bản thảo diễn thuyết lên bục phát biểu, mái tóc ông trắng bạc, tuổi tác già dặn hơn giáo sư Tăng, cũng trầm tĩnh và chuyên tâm hơn.

“Xin chào các vị khách mời, các em học sinh, tôi là Phùng Đức Minh. Hôm nay, tôi hân hạnh có mặt tại đây, hi vọng sẽ hoàn thành tốt bài phát biểu với tư cách chuyên gia. Văn mẫu diễn văn tương tự hẳn mọi người cũng nghe rất nhiều rồi, gõ baidu hai giây thôi là ra cả đống, vậy tôi cũng không dài dòng nữa…”

Giọng giáo sư Phùng dõng dạc, nghe không ra cảm giác già dặn, khán giả phía dưới yên tĩnh lắng nghe.

Ông dừng lại một chút, kể một câu chuyện hài, hội trường nhiệt tình đáp lại bằng những tràng cười, không khí rất hài hoà, Lâm Triều Tịch vô thức thả lỏng dần.

“Thật ra tôi chẳng biết nên nói thế nào về chế độ giáo dục Toán học cấp THCS, bởi tôi hay nói năng lung tung, nên hội thảo mới muốn tôi đứng đây nói nhiều hơn chút. Nhưng hôm nay tôi sẽ không mắc lừa nữa, tôi quyết định làm một thính giả cùng các bạn.”

“Vậy nên sau đây, chúng ta sẽ dành thời gian cho cuộc báo cáo tranh luận giữa hai đoàn đội của Giáo sư Lưu từ Đại học Sư phạm Vĩnh Xuyên, và Giáo sư Vương từ Đại học Bách Thảo. Họ sẽ có cuộc đối đầu gay gắt, trình bày những quan điểm trái ngược xoay quanh một vấn đề, tôi nghe nói, chủ đề của ngày hôm nay là: Toán Olympic.”

Dưới khán đài phảng phất tiếng cười, ông đã thay người dẫn chương trình hoàn thành phần việc của họ.

Nhưng trước khi ông đặt micro và bước xuống, không ai tin rằng bài phát biểu của ông lại thực sự ngắn gọn như vậy.

Kéo chiếc ghế gỗ, giáo sư Phùng quay lưng với mọi người, ông ngồi lại vị trí cũ.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy được phần tóc gáy hoa râm của ông.

Không cần nghĩ Lâm Triều Tịch cũng đoán ra, mặt mày ban tổ chức hội thảo chắc chắn đang rất khó coi, nhưng với địa vị của ông thì quả thực có thể tùy hứng làm vậy.

Lúc này Lâm Triều Tịch mới nhìn ra điểm khác biệt giữa giáo sư Phùng và giáo sư Tăng.

Một người thực sự hiền hoà, khôn ngoan; mà người còn lại, thực sự trầm tĩnh, cởi mở.

“Cảm ơn giáo sư Phùng với phần mở màn hết sức hài hước và thú vị.” Giáo sư Vương bước lên sân khấu trên đôi giày cao gót, cô mở bản tiến trình tổ chức hội thảo đọc qua, sau đó dứt khoát gập lại, nói: “Vậy sau đây, như giáo sư Phùng đã nói, chúng ta sẽ tiếp tục phần tiếp theo của hội thảo hôm nay.”

“Hai đoàn đội chuyên gia đến từ trường Đại học Sư phạm Vĩnh Xuyên và Đại học Bách Thảo sẽ cùng nhau tranh biện về chủ đề “Toán Olympic và năng lực bồi dưỡng Toán học”, xin mời giáo sư Lưu và đoàn đội của trường Đại học Sư Phạm Vĩnh Xuyên.”

Hội trường lại im lặng, tiếp đó lại là một hồi xôn xao khác.

Các học sinh không ngờ rằng hội thảo lần này thực sự liên quan đến họ.

“Thảo luận về bọn mình ư?”

“Bọn mình phải lên sân khấu sao?”

“Hồi hộp quá!”

“Lo bò trắng răng.”

Hội thảo học thuật quá xa vời với đám học sinh, chúng xôn xao thì thầm, có người liên tục cằn nhằn và phản bác.

Nhưng đúng ngày công bố kết quả giải Toán toàn quốc lại mời nhiều học sinh tập huấn như vậy đến dự thính hội thảo, Lâm Triều Tịch nghĩ, hội thảo học thuật lần này và những hội thảo thường thấy có lẽ thực sự tồn tại đôi chỗ khác nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp