Dịch: Trâu lười
Không biết có phải lời Tạ Chiêu nói có tác dụng hay không, hôm sau
chụp ảnh, Trình Dao Dao không tiếp tục cáu kỉnh nữa. Cô học cách lắng nghe chỉ
dẫn của đạo diễn, đạo diễn Vinh là đạo diễn cấp cao của quốc gia, vài câu chỉ
dẫn của ông có thể làm diễn viên không cần đi quanh co lòng vòng nhiều năm.
Trình Dao Dao không biết đây là cơ hội khó có được đang ở ngay
trước mặt, cô chỉ nhớ lời Tạ Chiêu nói: Cố gắng hết sức.
Đạo diễn Vinh thật ra là đạo diễn tốt, ông không chỉ đơn thuần để
Trình Dao Dao chụp ảnh bình thường mà còn ở bên cạnh kể cho cô nghe về kịch bản
— một cô gái kiểu mới đang học ở trường nữ sinh Bắc Bình, chỉ vì cứu bố nên bị
ép gả cho một vị sĩ quan. Cô gái kiểu mới hoạt bát, kiêu ngạo tiến vào ngôi nhà
quyền quý cổ xưa với đầy quy tắc trùng trùng điệp điệp, trong thời gian này xảy
ra rất nhiều xung đột.
Lúc Trình Dao Dao dần dần nhập tâm vào nhân vật, giọng nói của đạo
diễn Vinh càng ngày càng nghiêm khắc, yêu cầu cũng càng ngày càng cao, trước
mặt mọi người phê bình cô nhiều lần. Một nhóm người nhìn Trình Dao Dao bị mắng,
lúc quay chụp, đạo diễn là lớn nhất, bà Tạ và Tạ Phi chỉ có thể đứng nhìn.
Trình Dao Dao là người thích vuốt lông, đạo diễn càng hung dữ, cô
càng không chịu thua. Một cảnh quay đi quay lại cả một ngày, cuối cùng trời gần
tối mới chụp xong. Trình Dao Dao mặc sườn xám mỏng lạnh cóng chân tay.
Bà Tạ và Tạ Phi vội vàng đi nấu canh gừng và đun nước để Trình Dao Dao ngâm nước nóng. Bà Tạ xoa bóp đôi tay đông cứng của Trình Dao Dao, thở dài nói: “Đáng thương. Dao Dao, nếu không chúng ta không chụp nữa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.