Editor: Trâu lười
Tạ Chiêu lập tức nắm chặt tay Trình Dao Dao, trầm giọng nói: “Đừng
nóng vội, trên thư có nói bị bệnh gì không?”
Trình Dao Dao lắc đầu: “Không nói, chỉ nói lần trước thuyên chuyển
công tác bị ngã bệnh. Ông ấy đang tốt sao lại phải chuyển công tác? Có
phải là…”
Trình Dao Dao càng nghĩ càng loạn, đến giờ phút này cô mới nhận
thức rõ, bố Trình là một người rất quan trọng để cô dựa vào ở thế giới này, bản
thân cô cũng sớm coi ông ấy là bố.
Tạ Chiêu nắm chặt tay cô: “Đừng suy nghĩ lung tung. Nếu thật sự có
chuyện lớn, chắc chắn phải gửi điện báo chứ không phải viết thư.”
Bàn tay Tạ Chiêu ấm áp, giống như có lực lượng truyền đến, Trình
Dao Dao tìm về lý trí: “Đúng… Đúng.”
Trình Dao Dao ép buộc mình tỉnh táo lại, xem lại thư một lần nữa. Bố Trình viết thư nói vốn dĩ ông muốn chuyển đến Tây Bắc, nhưng lúc bàn giao công việc lại bị bệnh. Câu nói hời hợt, sau đó xoay chuyển, nói chuyện ông đến ngân hàng làm ba cái sổ tiết cho Trình Dao Dao, bên trong có tiền mẹ cô lưu lại và một khoản tiền bố Trình tiết kiệm từ nhỏ đến lớn cho cô. Lời này có rất nhiều ý gửi gắm*, do đó Trình Dao Dao đọc xong lập tức sợ phát khóc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.