Dịch: Trâu lười
Ban đêm, thôn Điềm Thủy tối om tĩnh lặng, người trong thôn đều ngủ
say giấc, không ai phát hiện ra ánh lửa đang cháy sáng rực ở phía nhà họ Tạ.
Khoảng thời gian trước và sau Tết Đoan Ngọ, mặt trời nắng chói
chang, củi phơi khô ráo, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ liền cháy. Đống củi ngoài
cổng nhà họ Tạ đang cháy to, gió thổi lan sang đống củi mấy nhà bên cạnh, một
khoảng cháy vang trời.
Trong mơ, Trình Dao Dao cảm thấy nóng nực, cô trở mình, cánh tay
trắng nõn duỗi ra ngoài chăn nhưng vẫn nóng, cô trực tiếp đá chăn xuống. Ai ngờ
chăn lại được đắp lên người, cô còn chưa kịp sợ hãi, âm thanh quen thuộc đã
vang lên: “Em Dao Dao, là anh.”
Bàn tay lớn ấm áp che miệng cô lại, Trình Dao Dao mở mắt đối diện
với đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu. Ánh lửa ở ngoài cửa sổ phía sau hắn chiếu
sáng căn phòng, cũng chiếu sáng gương mặt đẹp trai của Tạ Chiêu. Tạ Chiêu mặc
áo ba lỗ và quần quân đội màu xanh, dáng vẻ mới ngủ dậy nhưng vẻ mặt cực kỳ
tỉnh táo, hắn làm Trình Dao Dao cảm thấy yên tâm.
Cô dạ một tiếng mang theo âm thanh mềm mại mới tỉnh ngủ, cô cọ mặt
vào trong lòng bàn tay Tạ Chiêu rồi hít một ít dương khí. Lòng bàn tay Tạ Chiêu
nóng lên, đôi mắt cũng nóng bỏng, giọng nói của hắn khàn khàn: “Em Dao Dao,
không làm nũng.”
Trình Dao Dao chỉ mặc một cái váy ngủ, cô giống như con mèo nhỏ cọ trong lòng bàn tay Tạ Chiêu, thật sự muốn khảo nghiệm ý chí của hắn mà. Tạ Chiêu giang hai tay ra, hắn ôm vòng eo mềm nhũn của Trình Dao Dao: “Bên ngoài cháy rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.