Trình Dao Dao vừa nói vừa giơ đầu ngón tay lên, ngón tay trắng nõn
như bạch ngọc xuất hiện linh tuyền, linh tuyền rơi xuống đất như mưa xuân, nền
đá lát gạch xanh nhanh chóng hấp thu linh tuyền, thời gian dần dần trôi qua,
một vũng nước sáng như gương nằm dưới đất.
Trình Nặc Nặc vội vàng nhào tới nhưng ngã ra đất, cả người đau
nhức kịch liệt. Cô dùng cả tay cả chân bò lên trước, Tạ Chiêu chặn cô lại.
Ánh mắt lạnh lùng, nguy hiểm của Tạ Chiêu làm Trình Nặc Nặc nhớ
lại cảnh trên núi lần trước, cô không dám làm bậy, đôi mắt đỏ như máu nhìn linh
tuyền trên mặt đất.
Chó mập và mèo mập chạy lên, bọn nó liếm hết linh tuyền trên đất.
Trình Dao Dao còn ghét bỏ nói: “Trong bát của em vẫn còn đây này, sao lại uống
trên đất, bẩn quá đi.”
Trình Nặc Nặc lại trúng một dao, lúc trước cô vì linh tuyền mà
uống nước bẩn, nhặt bánh trứng nát bét dính đầy đất ăn, mọi chuyện đều hiện lên
trước mắt.
Mèo mập liếm mấy cái rồi thôi, nó kéo ống quần Tạ Chiêu để Tạ
Chiêu bế lên. Chó con giẫm đi giẫm lại vũng nước, nó còn lăn lộn đầy đất, cái
đầu loay hoay. Một vũng linh tuyền trở nên bẩn thỉu, Trình Nặc Nặc muốn cào
rách mí mắt.
Hết lần này tới lần khác Trình Dao Dao còn cười: “Tủng Tủng, em bẩn quá, mau đứng dậy. Chị lấy một chậu khác cho em tắm là được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.