Dịch: Trâu lười
Tạ Chiêu cõng Trình Dao Dao đi về phía trước. Tấm lưng rộng lớn ấm
áp của Tạ Chiêu làm người ta cảm thấy sự an toàn vô hạn. Hai tay Trình Dao Dao
ôm cổ Tạ Chiêu, cô vùi mặt vào hõm vãi của hắn, vết thương trên da thịt của hắn
không còn chảy máu nữa, dương khí mênh mông trở nên ôn hòa, Trình Dao Dao giống
như con mèo ngửi thấy mùi bạc hà, cô ngửi tới ngửi lui trên người Tạ Chiêu, sau
đó thoải mái cuộn chân lại.
Tai Tạ Chiêu đỏ ửng, mồ hôi chảy dọc từ cổ xuống, hắn nâng Trình
Dao Dao lên: “Em Dao Dao, đừng lộn xộn, cẩn thận trượt chân.”
Khu rừng này im lặng trong thời gian dài, qua nhiều năm không có
ai đi vào đây. Ánh nắng xuyên qua lá cây chiếu xuống khu rừng, thân cây to lớn
đổ trên mặt đất, cành cây mọc đầy rêu xanh và mộc nhĩ, dưới gốc cây mọc đầy nấm
và dương xỉ, lúc giẫm chân lên không cẩn thận sẽ bị trượt chân.
Tạ Chiêu cõng bao yêu ớt trên lưng, hắn cực kỳ cẩn thận. Mèo trắng
nhảy thoải mái trên cành cây, nó đuổi theo mấy con sóc rừng, cái chân nhỏ lưu
lại trên lớp rêu xanh. Cường Cường vội vàng đuổi theo sau, trong lúc nó rời nhà
trốn đi vẫn không rèn luyện thêm được cái gì, nó vẫn là công tử mèo mặc quần áo
là lượt, mấy lần bị trượt chân, người nó cọ vào lông mèo trắng cực kỳ bẩn. Làn
cuối cùng móng vuốt kẹt trên cành cây, nó kêu meo meo.
Tạ Chiêu muốn giúp nó, Cường Cường giận quá hóa giận cào một phát
vào tay Tạ Chiêu.
Trình Dao Dao tức giận: “Nhăn mặt cho ai nhìn chứ! Để nó mắc kẹt ở đây đi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.