Dịch: Trâu lười
Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao như ôm bảo bối dễ vỡ, hai đầu lông mày
trở nên dịu dàng.
Dương khí trên người Tạ Chiêu truyền đến, Trình Dao Dao không tự
chủ cọ xát Tạ Chiêu, cô chậm rãi mở mắt ra. Ý thức của cô thanh tỉnh nhưng cả
người vẫn mềm nhũn, cô nằm cuộn tròn trong ngực Tạ Chiêu: “Tạ Chiêu, anh đến
rồi… Em không chạy linh tinh đâu.”
Một câu mềm mại yếu ớt làm tim Tạ Chiêu vỡ tan. Hắn ôm chặt cô như
muốn biến Trình Dao Dao nhỏ lại rồi giấu ở nơi mềm mại nhất trong lòng, không
để cô chịu phải tổn thương nào: “Anh biết. Em Dao Dao rất ngoan, không sao rồi.
Em thấy không thoải mái ở đâu không?”
Trình Dao Dao lập tức làm nũng: “Sau lưng đau lắm, vừa rồi đập vào
tường.”
Tạ Chiêu sờ lưng cô, xác định không bị thương gân cốt, lúc này hắn
mới nói: “Cố gắng chịu một lúc, chúng ta về nhà bôi thuốc.”
“Vâng.” Cả người Trình Dao Dao khó chịu, cô chỉ muốn rời khỏi chỗ quỷ quái này ngay lấp tức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.