Dịch: Trâu lười
Trình Dao Dao chào đạo diễn Vinh sau đó nói với Mạnh Thư đang kinh
ngạc: “Cô quên rồi à, nhà tôi cũng ở Thượng Hải.”
Mạnh Thư vỗ đầu: “Xem trí nhớ của tôi này, Dao Dao là thanh niên
trí thức đến từ Thượng Hải, cô được nghỉ về thăm nhà!”
Hai năm trở lại đây, nhóm thanh niên trí thức trở về thành phố
càng ngày càng nhiều, quy định đối với thanh niên trí thức cũng được rộng rãi
hơn. Nhiều thanh niên trí thức được về nhà ăn Tết, thăm người thân, nhưng cũng
có rất nhiều người sẽ thừa dịp này không quay lại nông thôn nữa mà sống chui ở trong
thành phố không có hộ khẩu.
Sắp đến Tết rồi. Bây giờ Trình Dao Dao quay về thôn Điểm Thủy cũng
chỉ ở được hai ngày, không bằng về Thượng Hải luôn, có thể đi cùng nhóm đạo
diễn Vinh. Nhưng không biết Tạ Chiêu ở nhà… Trình Dao Dao im lặng ép chút chột dạ
kia xuống, ai bảo hắn làm mình tức giận!
Đường phố Thượng Hải năm 1970 mang một loại cảm giác kỳ lạ đan xen
lẫn nhau. Hình ảnh xe ngựa đông nghịt biến mất, sự hào nhoáng cũng hết, chỉ còn
những tòa nhà được xây dựng theo kiến trúc kiểu Tây đứng lẳng lặng hai bên
đường, mọi người đi đi lại lại trên đường không mặc âu phục và sườn xám nữa mà
thay vào đó là quần áo kiểu mới ở niên đại này.
Nhưng nếu bạn nhìn kỹ, nhóm người đi trên đường phố Thượng Hải có điểm khác. Bên trong áo lao động màu xanh của nhóm đàn ông lộ ra cổ áo sơ mi trắng, giày da cũ sáng bóng. Mấy người phụ nữ thì mặc áo bông bóp eo, họ vẫn thoải mái phô bày vòng eo trên đường. Con gái luôn theo đuổi cái đẹp, trên vạt áo khoác của họ có đường viền sáng rỡ, mái tóc đen nhánh cắt ngang trán nhưng vẫn cụp nhẹ. Đây chính là điểm đáng chú ý của người Thượng Hải.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.