Dịch: Trâu lười
Trình Dao Dao bị Lưu Duyệt lao vào lảo đảo, bả vai đau nhức. Cô
còn chưa mở miệng, bỗng nhiên Lưu Duyệt trừng mắt nhìn cô, đôi mắt khóc đỏ bừng
tràn đầy oán hận: “Là cô! Là cô bí mật báo cho đạo diễn!”
Trình Dao Dao mờ mịt: “Tôi nói cái gì? Tôi không nói gì cả.”
Lưu Duyệt không quan tâm, lòng cô đầy lửa giận đổ hết lên người
Trình Dao Dao. Gương mặt Trình Dao Dao xinh đẹp, da trắng mịn, đôi mắt hoa đào
vô tội, tất cả mọi thứ đều làm cô nhỏ máu: “Còn nói không phải cô! Tôi biết
ngay cô không có ý giúp tôi giữ bí mật, hơn nửa đêm cô không ngủ đứng trước cửa
ra vào là vì muốn nắm thóp của tôi đúng không? Cô cho rằng cô đuổi tôi ra khỏi
đoàn làm phim thì cô có thể…”
Đạo diễn đi ra quát to: “Chính cô không biết xấu hổ, cô còn trách
người khác! Lập tức rời khỏi đoàn làm phim ngay, tôi sẽ báo chuyện này cho lãnh
đạo của cô biết!”
Được đạo diễn Vinh tuyển chọn là cơ hội bước lên trời. Mà đắc tội
với đạo diễn Vinh, chỉ sợ cô không sống nổi nữa. Lưu Duyệt hung hăng lườm Trình
Dao Dao, cuối cùng không dám làm loạn trước mặt đạo diễn Vinh, che mặt khóc
chạy đi.
Sau hành lang có rất nhiều người đứng đó, bọn họ đều chỉ trỏ bóng lưng của Lưu Duyệt. Trình Dao Dao nghe mấy câu cũng hiểu rõ mọi chuyện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.