Hoắc
Kính Xuyên thật sự không biết Lục Hoán chui từ khe núi nào ra, đến cả cách chơi
bóng rổ cũng là lần đầu tiên được biết! Hoắc Kính Xuyên có lòng riêng, chỉ tóm
tắt qua loa, phát hiện Lục Hoán cái hiểu cái không…. Ban đầu cậu ấy còn tưởng
Lục Hoán nói “không biết chơi bóng rổ” là vì khiêm tốn, nhưng hiện tại, thật sự
sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?!
Cậu
ấy muốn mời người chơi bóng rổ để làm nổi bật cậu ấy, chứ không phải cản trở
cậu ấy!
Hoắc
Kính Xuyên nhăn mặt, không nói nên lời.
Cậu
ấy nhìn Lục Hoán, hỏi: “Tôi có chuyện này muốn hỏi từ rất lâu rồi, có phải cậu
là người từ triều đại khác xuyên không tới đây không?”
Lục
Hoán liếc Hoắc Kính Xuyên, không chút hoang mang lấy căn cước công dân trong
túi quần ra.
Hoắc
Kính Xuyên thấy cậu ấy móc ra thứ gì đó tựa như bảo bối, tò mò sán lại gần, Lục
Hoán bình thản đáp: “Tại hạ không phải kẻ ăn gian nói dối [1].”
[1] Ở raw gốc, Lục Hoán sử dụng thành ngữ “Đồng tẩu vô khi”, đây là một câu thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa không dối trên gạt dưới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.