Anh buông tay, gỡ bao tay trên bàn tay còn lại xuống, ném cả hai cái lên người Gà Đen. Lão Tứ vẫn đang thở hổn hển, đè Gà Đen xuống, khiến anh ấy không thể nhúc nhích.
Lục Đình Trấn ném bao tay xong, cởi áo khoác lên vai cô gái không thích mặc áo ngực giống như mọi khi. Cô vô thức lùi ra sau, lại bị anh cứng rắn kéo lại gần mình, dùng áo vest bao kín lấy cô, che đi hai nụ hoa gồ lên.
Sắc mặt Chương Chi Vi buồn thương, đến giờ chân cô đã bị thương, chạy cũng chẳng chạy được, Gà Đen thì bị lão Tứ đè nghiến bên cạnh, không thể vùng thoát. Ngay cả đi ra khỏi con ngõ này cũng khó nữa là qua cửa khẩu.
Cô đã nhìn thấy ánh đèn hắt trên con đường sau lưng Lục Đình Trấn, nghe thấy tiếng động cơ xe cảnh sát, không biết bao nhiêu người đang ẩn nấp ở đó, nhưng chẳng có ai lên tiếng, họ đều đang chờ mệnh lệnh của Lục Đình Trấn.
Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Lục Đình Trấn quay mặt, cuối cùng cũng nhìn về phía Gà Đen đang bị lão Tứ khống chế.
“Nếu cháu không đi theo chú.” Lục Đình Trấn nói ẩn ý: "Cậu ta chỉ còn một con đường chết.”
Mí mắt Chương Chi Vi giật giật, cô la lên: “Anh Gà Đen theo chú nhiều năm như vậy…"
“Chú đã giữ một tên phản bội nhiều năm như thế...” Lục Đình Trấn hỏi ngược lại cô: “Còn chưa đủ hay sao?”
Chương Chi Vi á khẩu.
Phải, cô chính là con gái nuôi của kẻ phản bội.
Cô có nên biết ơn vì đối phương đã giữ lại mình đến tận bây giờ không nhỉ? Chẳng những không truy cứu chuyện năm xưa, còn cho cô cơm ngon áo đẹp, nuôi dưỡng cô. Cô phải cảm kích rơi nước mắt vì chuyện này sao? Chương Chi Vi cảm thấy mông lung, bây giờ cơn giận của cô vẫn chưa nguôi, cô không thể bình tĩnh được.
“Theo chú về.” Lục Đình Trấn dịu giọng hơn: "Thì cậu ta còn có con đường sống thứ hai để lựa chọn.”
Chương Chi Vi có thể chọn cái gì? Một mình cô đơn độc, không bằng cấp không gia đình, người duy nhất mà cô có thể dựa dẫm giờ đây lại dùng “người thân” từ nhỏ đến lớn của cô ép buộc cô.
Dưới ánh trăng, Lục Đình Trấn điềm tĩnh nhìn Chương Chi Vi, anh không vội, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô giống như ngay giây sau sẽ ngã khụy xuống đất. Vóc dáng mảnh mai khó nhọc đỡ lấy áo vest của anh, giống như một con cừu non đội lốt sói.
“Trông chừng Gà Đen cho kỹ, đưa cậu ta về khách sạn.” Lục Đình Trấn nói: "Coi như chú lấy công chuộc tội.”
Lão Tứ đáp: “Em hiểu, anh Trấn.”
Chương Chi Vi khẽ thở phào, con tim lửng lơ trên cao cũng được hạ xuống mấy tấc. Đến lúc này cô đã biết, tính mạng của Gà Đen không đáng lo nữa.
Dưới ánh đèn của xe, Chương Chi Vi lạnh lùng đứng ở nơi đó, nghe họ trò chuyện dưới trăng thanh gió mát, từng tầng sương sớm thấm vào cổ chân cô, men theo tứ chi lan dần lên trên.
Cũng làm khó cho anh rồi, đêm khuya lật tung nơi này để tìm người, khí thế rầm rộ như thế này, Chương Chi Vi và Gà Đen đều không thể lường trước.
Đã có người mở cửa xe, cung kính mời cô lên xe, miệng vẫn gọi cô là cô chủ, thái độ không hề lạnh nhạt, cũng chẳng dám lạnh nhạt một chút nào.
Chương Chi Vi nghiêng người ngồi lên xe, cửa xe là Lục Đình Trấn đích thân đóng lại. Một tiếng động không nặng không nhẹ, cách lớp cửa kính, Chương Chi Vi nhìn thấy hai người lôi Gà Đen lùi ra sau. Sắc đêm tăm tối, khung cảnh ngoài cửa xe hỗn loạn, không thể thấy rõ, Chương Chi Vi gọi một tiếng: “Anh Gà Đen!”
Cô áp hai tay lên cửa kính, cửa xe bên phía cô đã ấn chốt an toàn, cô không mở được cửa, đang đập tay vào mặt kính thì bị người khác giữ lấy cổ tay từ phía sau, Chương Chi Vi hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy Lục Đình Trấn.
Anh lên xe từ bên khác, ngăn cản hành vi gần như là tự làm đau mình của Chương Chi Vi, nhíu mày nói: “Đêm nay nhiều người nhìn thấy Gà Đen dẫn cháu bỏ trốn như thế, chú không tăng thêm hình phạt, sau này ai cũng bắt chước thì chú xử lý thế nào?”
“Cậu ta không việc gì.” Lục Đình Trấn nói: "Quay về ngủ một giấc thật ngon, chú sẽ cho cháu gặp cậu ta.”
Chỉ một đêm mà anh đã nói mấy câu “ngủ một giấc thật ngon”, Chương Chi Vi khó mà yên lòng.
Quay về khách sạn, bác sĩ đã mang theo hòm thuốc đợi sẵn ở trong sảnh lớn.
Vết thương ở chân của Chương Chi Vi không nghiêm trọng, chỉ bị té ngã rồi trầy một lớp da, chỉ không cầm máu ngay lúc đó, máu chạy dọc xuống chân nên nhìn mới đáng sợ như vậy. Loại vết thương trầy xước thế này không cần phải khâu miệng vết thương, không bị tổn thương đến gân cốt, vết rách không sâu. Chỉ cần dùng kìm gắp đất đá dính trên đó, dùng thuốc khử trùng làm sạch vết thương rồi thoa một lớp thuốc chống nhiễm trùng, dùng hai miếng gạc cùng bốn miếng băng dính, cố định vết thương cực kỳ chắc.
Lúc này đã là năm giờ sáng.
Lục Đình Trấn tiễn bác sĩ về rồi quay vào trong phòng, nhìn Chương Chi Vi ôm một cái gối, không ngủ mà ngồi trên sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ chưa được kéo rèm. Cô đang nhìn về hướng ra cửa khẩu.
Khu vực cửa khẩu đã bắt đầu cho xe lưu thông, từng chiếc xe chở hàng hóa từ khắp nơi ở tỉnh Quảng Đông tiến vào Áo Môn từ bên phía Chu Hải, nhưng Chương Chi Vi không thể cùng Gà Đen qua cửa khẩu được nữa.
Lục Đình Trấn rót một cốc nước có ga, đặt bên cạnh tay cô. Anh ngồi lên sofa, đặt cái chân bị thương của cô lên trên đùi mình, cúi đầu kiểm tra vết thương của cô.
Mái tóc xoăn của anh có màu đen bóng dưới ánh đèn, nhưng giờ đây Chương Chi Vi không muốn ôm ấp anh nữa, cô rất mệt.