Lý Thanh La hạ người xuống, đưa tay tới trước mặt Lâu Sanh Ca: “Xin tự giới thiệu, ta tên Lý Thanh La, được vương thượng mời đến, từ nay trở đi sẽ là lão sư của người.”
Lâu Sanh Ca lạnh lùng hất tay nàng ra, khoanh tay ngồi trên chiếc ghế chạm trổ rồng phượng.
“Ngươi chỉ cần đứng trả lời ta, nói xem ngươi có thể dạy bổn hoàng tử ta thứ gì trong sách giáo khoa? Thư pháp, thơ ca, viết văn, mưu lược?” Cậu cười nhạo: “Hay là võ công?”
Đứa trẻ, mặt mày lạnh lùng, thậm chí còn để lộ sự thù địch dai dẳng trong mắt, không hiểu vì sao lại như nắm lấy trái tim Lý Thanh La.
“Ta sẽ không dạy những thứ đó.” Lý Thanh La lại gần đứa trẻ một bước, nhẹ nhàng nói.
“Sẽ không?” Lâu Sanh Ca đột nhiên thấy thú vị, đáp án nằm ngoài dự đoán của cậu: “Vậy ngươi đến đây là vì ngân lượng sao?”
“Không, ta đến để giúp người.” Nàng bắt chéo hai tay ra sau, Lý Thanh La mỉm cười nhìn chăm chú vào đứa trẻ trước mặt.
“Giúp ta?” Lâu Sanh La như bị châm chích, cậu đứng thẳng lưng, biểu cảm phòng bị, chỉ vào nàng: “Ta không cần.”
Sau đó, giọng nói vừa sắc bén vừa mỏng manh: “Ngươi đừng giả vờ tử tế, nói đi? Có phải ngươi được tên yếu kém Lâu Cừu Ca phái tới không? Hay là? Hay là vương hậu?”
“Lâu Cừu Ca?” Trong giây lát, Lý Thanh La nhớ tới Mân quốc sư từng nói Đại hoàng tử của Chiêu Thục tên là Lâu Cừu Ca, Nhị công chúa tên là Lâu Nhã Ca.
Đứa trẻ sáu tuổi lại rất cảnh giác với những người xung quanh, hoàng gia quả nhiên là nơi thị phi, đầy rẫy những cuộc tranh đấu không thấy khói súng gay gắt.
Trong lòng Lý Thanh La chua sót, giọng nói của nàng trở nên ôn nhu hơn: “Tam hoàng tử, nếu ta nói, ta không biết Lâu Cừu Ca hay vương hậu nào cả thì người có tin không? Nếu ta nói, ta đến đây, chỉ vì muốn ở bên cạnh giúp người, người tin không?”
Khi đó, ở thời điểm rất sớm phụ vương của cậu đã nói với cậu rằng, Sanh Ca, con khác với những đứa trẻ khác, nhớ kỹ, đừng tin bất cứ ai ngoài chính bản thân mình.
Trên thực tế, giống như vậy, từng chút một, cậu hiểu cơn đau bụng suýt giết chết cậu không phải vì cậu ăn nhầm thức ăn, tại sao ngày đó con ngựa luôn ngoan ngoãn của cậu vô duyên vô vớ lại khiến cậu ngã nhào xuống đất, chiếc ván cầu trên hồ nhân tạo vốn rất chắc chắn vì sao lại gãy ngay khi cậu giẫm lên, còn có, thật ra, kẻ mặc đồ đen đến phòng cậu không phải là trộm.
Hiện tại, nữ tử với ánh mắt ôn nhu nói muốn giúp cậu, liệu cuối cùng nàng có làm những chuyện kỳ quái như vậy với cậu không.
Chỉ là! Chẳng hiểu vì sao cậu lại muốn tin tưởng gương mặt gần trong gang tấc này, lúc cậu năm sáu tuổi, chưa từng có ai nói với cậu như vậy.
Nàng nói, ta đến để giúp người.
Có lẽ, nàng cũng giống như Tiểu Thử, chỉ đơn thuần là bầu bạn với cậu.
Sau khi hắng giọng, Lâu Sanh Ca tựa lưng vào ghế, ngữ khí như một ông cụ non: “Nói thử xem, ngươi muốn cho dạy ta cái gì?”
Lý Thanh La cười “phì” một tiếng, âm điệu nói chuyện của đứa trẻ này thật là giống hệt phụ thân cậu, nàng chỉ vào chiếc ghế đối diện cậu: “Vậy, Tam hoàng tử, ta có thể ngồi được chưa?”
Cậu không tình nguyện, khịt mũi, cũng không phản đối.
Lý Thanh La đặt tay lên bàn giữa bọn họ, nhìn cậu không nói gì.
Ngược lại, đứa trẻ kia như có chút không tự nhiên, không khỏi cau có.
“Tam hoàng tử, chúng ta chơi một trò chơi đi, được không?” Lý Thanh La cũng ngừng trêu cậu.
“Trò chơi? Trò gì?”
“Chúng ta chơi trò đoán tâm tư đi.” Lý Thanh La duỗi tay, đặt ngón tay lên trái tim cậu: “Người có tin, ta có thể đoán được người đang suy nghĩ gì ở đây không?”
Hất tay nàng ra, Lâu Sanh Ca không thích người khác đụng chạm mình, nhưng cậu không khỏi tò mò: “Vậy thì ngươi đoán xem, ta ghét nhất là cái gì?”
Lý Thanh La làm bộ trầm nghĩ: “Chà… Điều mà Tam hoàng tử ghét nhất là… là mọi người gọi người là tiểu thần đồng.”
“Đầu heo, ngươi nói bậy!” Lâu Sanh Ca nhảy dựng lên: “Ai… Ai nói ta ghét người khác gọi ta là tiểu thần đồng.”
“Thực ra, so với ghét thì sợ hãi nhiều hơn, sợ một ngày nào đó xuất hiện vấn đề người không biết, người sợ mọi người cười nhạo danh hiệu tiểu thần đồng của mình, vì vậy người sợ. Người không thích mọi người gọi người là tiểu thần đồng.”
Lần này, đứa trẻ mặt đỏ bừng bừng, hồi lâu mới nói: “To gan, sao ngươi dám nói như vậy trước mặt bổn hoàng tử, ai nói có vấn đề mà ta không biết, vấn đề mà các tiên sinh hỏi ta, ta đều biết cả.”
Lý Thanh La đẩy đĩa điểm tâm tinh xảo trên bàn đến trước mặt Lâu Sanh Ca: “Vậy thì, Tam hoàng tử, người có biết cái này làm từ gì không?”
Lâu Sanh Ca nhìn món điểm tâm hồi lâu, cuối cùng, tức giận nói: “Nói khoác, vấn đề kỳ quái như vậy bổn hoàng tử không trả lời.”
“Nó được làm từ lúa.”
“Lúa?” Lúa này cậu biết, sau khi đúc kết lại các chú thích về lúa trong sách vở cậu nói: “Ta biết, ngươi không cần phải nói với ta, lúa là một loại hoa màu, nó có thể giữ cho mọi người khỏi đói khát, đồng thời cũng mang lại sự giàu có cho con người.”
“Vậy thì người có biết nó trông thế nào không?”
“Dài… Trông thế nào? Đã nói là hoa màu, thì dĩ nhiên là có hình dáng của hoa màu!”
Lúc này, Lý Thanh La vẫn không ngừng cười.
Đứa trẻ cực kỳ tức giận, chống nửa người lên bàn, ngón tay nhỏ suýt chút nữa chọc vào mắt Lý Thanh La: “Không cho ngươi cười.”
Nàng bắt lấy tay cậu: “Tam hoàng tử, có muốn đi xem hoa màu trông như thế nào không? Nếu muốn, ngày mai ta có thể đưa người tới xem.”
“Có quỷ mới tin!” Cậu miệng nhếch thật cao nói.
“Trước tiên để ta nói cho người một chút, bây giờ là thời điểm hoa màu chín rộ, khi có gió nó sẽ phát ra âm thanh rào rạc rào rạc, đong đưa nhịp nhàng theo gió, giống như sóng biển nối tiếp nhau, trẻ con ở độ tuổi của người sẽ trốn trong hoa màu đó chơi trò thị vệ bắt trộm, thời kỳ này, những người nông dân sẽ cắm bù nhìn trên đồng của họ.”
“Bù nhìn?” Lâu Sanh Ca chớp mắt.
“Bù nhìn là hình nộm được làm từ rơm, nông dân mặc quần áo cho chúng để xua đuổi các loài chim đến ăn trộm lúa.”
“Thế!” Lâu Sanh Ca không đồng ý: “Những con chim đó không có mắt sao?”
“Đến lúc đó, người tự đi xem chẳng phải liền biết sao?”
“Ta không thèm xem đâu.” Giọng của Lâu Sanh Ca càng ngày càng nhỏ.
Lúc này, Chu chấp sự bước vào nhắc nhở đã hết giờ học, Lý Thanh La nhìn thoáng qua đứa trẻ vẫn còn vặn vẹo, cậu quay mặt đi, không để ý nàng.
Sau khi rời khỏi thư phòng, một thị vệ đã đợi bên ngoài, nói rằng vương thượng đang đợi nàng ở hoa viên.
Lý Thanh La bị Chiêu Lăng vương nhìn đến mất thoải mái, nàng ngẩng đầu lên đối mắt với ông.
Nữ tử trước mặt đôi mắt trong veo, lông mày mềm mại, tựa như một dòng suối nhỏ chảy trong núi. Mà trên người nàng giống như trời sinh mang một loại ma lực làm người ta muốn tin tưởng.
Ông tháo ngọc bội bên hông xuống, đặt trước mặt Lý Thanh La: “Có lẽ, ngày mai người sẽ cần đến nó, cầm nó ngươi có thể tự do đi lại trong hoàng cung.”
Lý Thanh La nói cảm ơn, nhận ngọc bội.
“Bởi vì trẫm lo lắng, khụ khụ…, trẫm,” Chiêu Lăng vương tuyệt nhiên sẽ không nói ra hai chữ nghe lén, nhưng ông vẫn có dự tính nghe lén: “Trẫm đứng bên ngoài một lát.”
Sau đó, sắc mặt ông có chút biến đổi, trên mặt mang theo tin tưởng chân thành: “Trẫm thừa nhận cách giáo dục của ngươi rất độc đáo, ngươi đã khiến Sanh Ca trở lại tính cách thực sự của một đứa trẻ. Trẫm nhìn nó lớn lên từng chút, nhìn thấy sự thay đổi của nó, đến bây giờ, trẫm cũng không biết sinh trưởng trong hoàng gia là may mắn hay bất hạnh, đứa trẻ đó luôn che giấu cảm xúc của mình trước mặt người khác, lâu dần, biến thành như vậy, thông minh, lanh lợi, nhưng không giống một đứa trẻ.”
Lý Thanh La không xa lạ với kiểu tranh đấu đó, trên Thiên giới, các huynh đệ của Mạnh Vân Lâu cũng sống trong những tranh đấu gay gắt, may mắn là Mạnh Vân Lâu trời sinh bản tính lãnh đạm, không bị cuốn vào những cuộc tranh chấp đó.
“Sanh Ca…” Chiêu Lăng vương hơi híp mắt lại, đột nhiên, khi đối diện với đôi mắt trong sáng như dòng suối của nữ tử xinh đẹp này, Chiêu Lăng vương muốn nói tất cả, ông ra hiệu cho những người xung quanh lui ra.
“Ta chưa từng nhắc đến mẹ ruột của Sanh Ca với bất kỳ ai, tên nàng ấy là Lan Ngọc, là người ta thật tâm yêu, nhưng đáng tiếc, sau khi sinh Sanh Ca nàng ấy đã…”
Lông mày của Chiêu Lăng vương nhíu sát lại đau đớn vô cùng, ở ngày thu đáy mắt ông đã có chút sương trắng. Lý Thanh La ảm đạm, số phận của đế vương khi còn sống phải gánh vác nhiều hơn người bình thường, chẳng hạn như mái tóc bạc sớm này…
Sau khi Chiêu Lăng vương thoát ra khỏi khoảnh khắc yếu đuối, ông ngẩng đầu, khôi phục dáng vẻ uy nghiêm trước sau như một của một vị đế vương, hai mắt ông sáng ngời.
“Lý Thanh La, ta có linh cảm việc giao Sanh Ca cho ngươi là đúng đắn, ngươi phải dạy dỗ nó thật tốt, Sanh Ca, tương lai nhất định sẽ trở thành vua của đất nước này.”
Không hiểu vì sao, khi Lý Thanh La nghe thấy lời tuyên bố trịnh trọng như vậy, trong lòng nàng cảm thấy nặng trĩu như núi đè, nếu có thể nàng thà rằng chàng sinh ra trong một gia đình bình thường, bữa cơm rau dưa, sống cuộc sống bình an với nữ tử mình yêu.
Nhưng suy cho cùng, đây chỉ có thể là ảo tưởng của chính nàng.
Đứa nhỏ kia đang tựa vào cái trụ cửa vòm chạm ngọc tinh xảo, sau cổng vòm đó chính là nơi ở của cậu, xung quanh cậu vẫn huyên náo như trước, nơi đó nói dễ nghe một chút thì là bảo vật vô giá. Nói chói tai một chút, thì là nhà tù vô hình.
Nở nụ cười tà mị, nàng bước lên trước, đối mặt khuôn mặt méo mó của đứa trẻ, nàng cúi người: “Tam hoàng tử tôn quý, ta có thể thỉnh cầu người đồng ý ngày mai đi dạo một vòng cùng ta không, chẳng hạn như đi xem bù nhìn thú vị.”
Đáp lại nàng vẫn là một tiếng hừ lạnh như cũ.
- Hết chương 9-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT