Editor: QingWei

Ngày hôm sau, Lý Thanh La bị đại trận xuất hành của Lâu Sanh Ca dọa sợ, mấy chục thị vệ, hai vị quản gia, tám cung nhân, tám cung nữ, một vài tiểu tư và y sư, điều choáng ngợp nhất là xe ngựa vàng son lộng lẫy, trên xe còn có rất nhiều đồ ăn.

Còn Lâu Sanh Ca thân mặc cẩm y tuyệt hảo đứng nhìn với bộ dáng đương nhiên. Lý Thanh La đưa tay che đầu mình, nàng thở dài, quả nhiên! Vị Tam hoàng tử này đúng là một cục vàng a.

Nàng trực tiếp kéo đứa trẻ kia về phòng.

Nửa khắc sau, Lý Thanh Ca dẫn Lâu Sanh Ca ngồi trên một chiếc xe ngựa bình thường, đi theo bọn họ còn có một thị vệ võ công cao cường ăn mặc như xa phu, bọn họ cầm ngọc bội của Chiêu Lăng vương ra khỏi hoàng thành.

Dù sao cũng là một đứa trẻ, Lâu Sanh Ca mặc thường phục vẫn còn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi bỏ được các thị vệ vừa rồi, tuy khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, nhưng khóe miệng nhếch lên để lộ ra tâm trạng vô cùng tốt của cậu.

Xe ngựa đi gần nửa ngày, cuối cùng bọn họ cũng tới ngoại ô ở hoàng thành.

Rèm xe ngựa được vén lên, mùi hương của ruộng lúa chín quen thuộc phả vào mặt nàng, Lý Thanh La như trở về những ngày hành nghề y ở dân gian cùng với Tam sư phụ, Tam sư phụ là người hay nói, ông thường giảng giải cho nàng trong chuyến đi của mình, giảng giải về sự vật dân gian, giảng giải về bốn mùa ở nhân gian, còn có các đặc trưng khác nhau của bốn mùa.

Hít sâu một hơi, Lý Thanh La nhìn Lâu Sanh Ca bên cạnh, cậu nhóc dường như bị choáng váng bởi màu vàng vàng mênh mông vô tận, hai mắt đen mở to như mực, sau đó, tầm mắt cậu rơi vào bù nhìn trên ruộng lúa.

Đầu tháng Chín, trời thu trong xanh, trời cao mây xa, các nông dân đang ở trên ruộng nhà mình nhổ cỏ, bắt sâu, thỉnh thoảng lại văng vẳng vang lên vài câu hát dân ca trong gió.

Đây là một thế giới hoàn toàn khác so với sách giáo khoa và hoàng cung, nó hoàn toàn khác với những gì các vị tiên sinh miêu tả, lúc đó, Lâu Sanh Ca cảm thấy như có gió theo hương thơm của cánh đồng lúa rộng lớn này thổi vào trái tim nhỏ bé của cậu, cảm giác đó thật kỳ lạ.

Ở bờ ruộng đối diện, khi nàng đưa tay ra, cậu không ngần ngại đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay nàng, nàng nhẹ nhàng kéo, kéo cậu từ bờ ruộng bên kia đến bên người nàng.

“Tam hoàng tử, những thứ này có khác với miêu tả trong sách không?” Nàng dễ dàng nói ra suy nghĩ của cậu.

Khi đó, cậu chỉ cao có một chút, vậy nên, chỉ có thể lựa chọn ngẩng đầu nhìn nàng, ngày đó nàng đeo mạng che mặt, gió thổi mạng che mặt của nàng lên, bên dưới mạng che là khuôn mặt xinh đẹp.

Không hiểu sao, khuôn mặt tươi cười đó lại trở nên đáng yêu, đáng yêu như Tiểu Thử của cậu vậy.

Ngày hôm đó, Lâu Sanh Ca cảm thấy cậu thật giống một tên nhóc ngốc nghếch, thế giới rộng lớn lạ lẫm kia đã hấp dẫn cậu, cậu bị hấp dẫn bởi con sâu kỳ quái bò trên hoa màu, bị hấp dẫn bởi âm thanh phát ra từ sâu nhỏ, bị hấp dẫn bởi nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của những nông dân đang dầm mưa dãi nắng, còn bị hấp dẫn bởi lũ chim đến ăn trộm lúa, nhìn chúng chơi đuổi bắt với người nông dân hết lần này đến lần khác, một nam nhân vừa chống nạnh vừa cầm nón tre xua đuổi con chim, mắng chúng trong không khí, khiến Lâu Sanh Ca không thể nhịn được cười.

Cậu nghe thấy tiếng cười của mình vang vọng trên cánh đồng, một lúc sau, cậu hơi ngượng ngùng nhìn nữ tử vẫn luôn nắm tay cậu đi trên cánh đồng, lúc này, Lâu Sanh Ca mới nhớ tới thân phận hoàng tử của mình, cậu xấu hổ.

Lúc đó, nàng nói, đại thúc đó rất đáng yêu phải không, đáng yêu như Tiểu Thử của chúng ta vậy nhỉ?

Tiểu Thử của chúng ta, Lâu Sanh Ca thầm nhai những lời này trong lòng, cảm thấy nó giống như một viên kẹo.

Ruộng lúa, lúa mì, nông dân, cậu bé chăn cừu, chiếc guồng nước và người phụ nữ trong bộ y phụ màu cỏ đã trở thành ký ức đầy màu sắc nhất của Lâu Sanh Ca khi cậu sáu tuổi.

Đây là lần đầu tiên Lâu Sanh Ca biết bầu trời có thể trong xanh đến vậy, xanh đến mức khiến trái tim bé nhỏ của cậu hoàn toàn thất lạc, nếu bầu trời trên hoàng cung cũng xanh như vậy thì tốt rồi.

Khi họ trở lại Lăng Tiêu các, trời đã chạng vạng, Chu chấp sự đang đợi ở cửa sau, khi nhìn thấy họ, thần sắc ông liền thả lỏng, Lý Thanh La sai các thị vệ đi ôm Lâu Sanh Ca đang ngủ về phòng, nàng cũng vào theo.



Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Lâu Sanh Ca, nàng định rời đi, nhưng tay cậu vẫn đang nắm chặt y phục nàng trong khi ngủ, trên xe ngựa trở về, đứa trẻ đó không ngừng kéo góc áo nàng, dựa vào lòng nàng ngủ.

Nàng vỗ nhẹ mặt Lâu Sanh Ca, cố gắng gỡ tay đang nắm y phục của nàng ra, nàng vừa cử động, cậu càng nắm chặt hơn.

Trong lúc ngủ mơ, đứa trẻ khẽ nhíu mày, thì thào, nói mơ hồ, đừng… Đừng đi, ta… sợ… sợ thủy quái.

Cung nữ gần đó “phì” cười, sau đó, hoảng sợ liếc nhìn Lý Thanh La.

Lý Thanh La cũng mỉm cười, hôm nay, buổi trưa nàng và cậu đã đi tới một mái che của nông dân để nghỉ mát, bọn họ nghe thấy vài người dân làng kể lại mấy năm trước có một nữ tử rơi xuống hồ chết, sau đó không lâu một đứa nhỏ đi đến hồ đó chơi cũng chẳng may rơi xuống nước chết, người dân địa phương liền không dám cho con đến hồ kia chơi, tương truyền, người nữ tử bị rơi xuống hồ kia vì nhớ con của mình mà biến thành thủy quỷ chuyên đi bắt trẻ con xuống nước để làm bạn với mình.

Không ngờ, đứa trẻ này lại để bụng, lúc đó, Lâu Sanh Ca rõ ràng vô cảm lắng nghe.

Để các cung nữ lui xuống, Lý Thanh La điều chỉnh tư thế thoải mái cho cậu, nàng ngồi xuống trước giường.

Phòng của Lâu Sanh Ca rất lớn, bởi vì lớn nên trông rất trống trải, căn phòng lộng lẫy, mọi thứ bài trí đều vô cùng quý giá, tất cả đều thể hiện sự xa hoa quý giá của hoàng gia, nhưng không trông giống căn phòng của đứa trẻ sáu tuổi.

Lâu Sanh Ca thở đều đều tỉnh dậy, tỉnh dậy thấy bên cạnh có một người khác, tay nàng đang nắm lấy tay cậu, ý nghĩ đầu tiên là muốn bỏ ra. Nhưng không biết sao vẫn không bỏ ra được.

Cậu không biết vì sao, nhưng người nữ tử trước mặt dù có thế nào cũng không khiến cậu chán ghét! Cậu cũng không ghét việc bị nàng đụng chạm.

Sáng nay, Lâu Sanh Ca lờ mờ cảm thấy nàng rất khác biệt, khác với mỗi một vị tiên sinh của cậu.

Lý Thanh La mở mắt, nhìn thấy đứa trẻ kia đang ngẩn người nhìn nàng, miệng nàng hé mở, chào nhé! Tam hoàng tử.

Sau mấy ngày ở chung, Lý Thanh La đau đầu phát hiện cậu nhóc càng thay đổi kỳ quái hơn, bình thường nàng hỏi rất nhiều câu thì cậu mới đáp lại một câu, dụ dỗ cậu nói chuyện thì cậu trợn mắt đáp lại.

Nhưng Lục Trúc vui mừng rạo rực nói đây là hiện tượng tốt, ít nhất cậu không làm ra vài chiêu trò để chiêu đãi nàng.

Điều này nói rất có lý, nghe nói, người xui xẻo nhất gần phải kể đến thầy dạy cưỡi ngựa cho Lâu Sanh Ca, nghe nói, trước khi hắn ta đến mỗi đêm đều gặp ác mộng.

Vào cuối tháng Chín, nghênh đón cuộc thi định kỳ mỗi tháng một lần, Lục Trúc nói với Lý Thanh La cái gọi là cuộc thi định kỳ là gồm một số trưởng giả đức cao vọng trọng của hoàng gia tụ họp cùng nhau kiểm tra bài tập về nhà của Đại hoàng tử và Tam hoàng tử trong tháng này, đánh giá của những trưởng giả đó có liên quan trực tiếp đến ngôi vị hoàng đế sau này.

Vào ngày này, Lý Thanh La rất được Lâu Sanh Ca coi trọng, sau bữa sáng, lần đầu tiên cậu đại giá quang lâm đến nơi ở của nàng, bỏ lại một câu ngươi theo ta.

Vì vậy, Lý Thanh La đi theo Lâu Sanh Ca bước vào điện phủ đặt di ảnh các vị đế vương của Chiêu Thục, điện phủ được bố trí trang nghiêm, hai bên điện phủ có sáu vị lão giả biểu cảm nghiêm túc đang ngồi, ở chính giữa là Chiêu Lăng vương dáng vẻ của một vương hà, bên cạnh ông là một người nữ nhân xấp xỉ tuổi ông, xem ra, bà ta hẳn là hoàng hậu của Chiêu Thục — Xuân Nguyệt hoàng hậu.

Đứng một bên điện phủ là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, ánh mắt tràn đầy thù địch nhìn Lâu Sanh Ca mới bước vào.

Lâu Sanh Ca hành lễ, đứng trước mặt người thiếu niên, gọi một tiếng đại vương huynh.

Đây là lần đầu tiên Lý Thanh La nhìn thấy Đại hoàng tử của Chiêu Thục, khuôn mặt người thiếu niên đó hơi gầy, lông mày cau lại, Lý Thanh La mặc y phục tuỳ tùng mà Lâu Sanh Ca, hơn nữa nàng luôn cúi đầu nên không ai chú ý đến nàng.

Ngay sau đó, quan ký sự tuyên bố, chủ đề của cuộc thi này là, trị an, bàn về trị an của một nước.

“Nhường vương huynh trước đi.” Lâu Sanh Ca trả lời rất thành thục.



Câu trả lời của Đại hoàng tử rất đúng mực, hắn chỉ ra rõ ràng suy nghĩ về phương diện trị an trong những năm gần đây của Chiêu Thục, đồng thời còn liệt kê ra một số phương pháp củng cố trị an, thậm chí còn không quên âm thầm tâng bốc Chiêu Lăng vương, chẳng hạn như phụ hoàng anh minh, thần võ các thứ.

Vị Đại hoàng tử này cũng là người thông minh, phút cuối cùng, hắn còn khiêm tốn nói vương đệ còn nhỏ, đề thi này không công bằng với hai người bọn ta, sau khi thể hiện tài năng còn không quên dùng sự khiêm tốn của mình để lấy hảo cảm của người khác.

Vẻ mặt của các trưởng lão hiện lên vẻ an tâm, tựa hồ rất hài lòng với tình nghĩa tương ai lẫn nhau của huynh đệ hoàng gia này.

“Đa tạ lòng tốt của vương huynh.” Lâu Sanh Ca nói những lời này không chút biểu cảm, cậu tiến vài bước về phía chính giữa.

Dù cho rất lâu, rất lâu sau, Lý Thanh La vẫn nhớ được ngày đó.

Một đứa trẻ mới sáu tuổi, mặt mày còn chưa nẩy mở, dáng vẻ hồng hào, trên đầu đội mũ ngọc, không hề sợ hãi, chậm rãi nói.

“Phụ hoàng, mẫu hậu, còn có các vị tiên sinh, con cho rằng việc cải thiện trị an của Chiêu Thục mấy năm qua thật ra có liên quan mật thiết đến thu hoạch mùa vụ, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, phụ hoàng, cách đây mấy hôm, con có đi đến dân gian, thấy mọi người trong nhà chất đầy lương thực, bọn họ dùng lương thực đổi lấy đồ dùng hàng ngày, bọn họ không lo cơm ăn áo mặc, an cư lạc nghiệp mà sống, thử hỏi, có ai nguyện ý từ bỏ cơm no áo ấm, ngày ngày yên ổn để mạo hiểm đi trộm dạo. Cho nên, con nghĩ cách tốt nhất để trị an một nước là làm cho người dân của họ có được cuộc sống cơm no áo ấm.”

Những người có mặt dường như không tin chuyện này phát ra từ miệng một đứa trẻ sáu tuổi, nhất thời lặng ngắt như tờ*.

*Lặng ngắt như tờ-鸦雀无声: Không một tiếng động, không một động đậy.

Chiêu Lăng vương là người đầu tiên cười thành tiếng, trong mắt hàm chứa lệ quang, lệ quang đó có lẽ xuất phát từ tâm trạng và tán thưởng của một người cha mong muốn vọng tử thành long*.

*Vọng tử thành long-望子成龙: nghĩa là hy vọng con trai mình là người thành đạt.

Các vị lão giả trong lòng tấm tác, đứa trẻ sáu tuổi đó đã thuyết phục được bọn họ, bọn họ ca thán Tam hoàng tử chính là phúc lành của Chiêu Thục.

Đôi mắt của đứa trẻ sáng như sao, ánh sáng bên ngoài chiếu vào làm sáng ngời vầng trán của cậu, tương phản rõ nét với khuôn mặt xám xịt của Đại hoàng tử.

Có lẽ, trong điện phủ này, chỉ có Lý Thanh La hiểu rằng câu trả lời của đứa trẻ đó là đầu cơ trục lợi, vào ngày hôm đó, trong nông trại của một người nông dân, cậu đã đem những lời của ông chủ từng nhiều lần làm tên cướp đặt ở trong lòng.

Cuối cùng, kết quả của cuộc thi nghiêng hẳn về một phía.

Lý Thanh La đi theo sau Lâu Sanh Ca, vừa bước ra khỏi cửa, nhìn thấy khuôn mặt thiện cảm vừa rồi thay đổi về vẻ mặt bình thường.

Không chịu nổi một đòn, Lâu Sanh Ca hừ lạnh.

Đại hoàng tử giơ nắm đấm lên, Lâu Sanh Ca ý tốt nhắc nhở có phải lại muốn ra một quyền khiến đệ đệ của mình thua đến động đậy không nổi không, hắn ta liền dừng lại.

Ngày đó, Lý Thanh La đưa cho Lâu Sanh Ca một tấm sắt lớn, nói với cậu rằng mọi người thường không thích chà tấm sắt quá bóng, vì họ sợ ánh sáng của nó làm bỏng mắt.

“Bộc lộ tài năng là điều tối kỵ, Tam hoàng tử, ta hi vọng người sẽ nhớ kỹ lời của lão sư hôm nay, ngày nào đó, người sẽ hiểu.”

Lần đầu tiên, Lý Thanh La bộ dạng nghiêm túc nói với đứa trẻ như vậy.

- Hết chương 10-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play