Hai người đi tới Tuý Hoa lâu, Tuý Hoa lâu là khu vực vàng ở phố Vĩnh An, rất nhiều danh nhân ở Chiêu Thục đều sẽ tới nơi này uống rượu hoa nghe tiểu khúc.
Mân Nhuận Nguyệt yêu cầu một chỗ ngồi trên lầu hai, nơi có thể ngắm cảnh phố Vĩnh An.
Thấy Mân Nhuận Nguyệt vẫn im lặng không nói, Lý Thanh La vắt hết óc nói chuyện với hắn, sau đôi ba chén rượu Mân Nhuận Nguyệt không còn nghiêm cẩn như trước nữa, kể lể đủ thứ chuyện với Lý Thanh La.
“Vâng, vâng, là tiểu nhân sai rồi.” Lý Thanh La ân cần gắp thức ăn cho hắn.
Đúng lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng cười lớn, vài thiếu niên thân mặc hoa y cùng ông chủ và đám tiểu nhị vây quanh đi tới, bọn họ muốn một chỗ hướng tây nam.
Vừa ngồi xuống, một thiếu niên mặc đồ xám lấy ra một bao ngân lượng yêu cầu ông chủ gọi tiểu cô nương đang xướng khúc dưới lầu lên hát cho bọn họ nghe.
Ông chủ cúi đầu, khom lưng đi xuống.
Một lúc sau, tiểu cô nương xướng khúc ở lầu dưới vừa nãy đi lên cùng người hợp tác với nàng ta.
Dáng vẻ của tiểu cô nương tầm mười bốn, mười năm tuổi, tài nghệ xướng rất tốt, khúc 《 Phượng Cầu Hoàng 》làm rúng động tâm can, đến cả Mân Nhuận Nguyệt đang lải nhải kể lể cũng lặng đi.
Khúc xướng hết. Tiểu cô nương định lui xuống, nhưng lại bị thiếu niên đồ xám kéo ôm nhào vào lòng: “Tiểu cô nương cũng có vài phần tư sắc đấy, vừa khéo tâm tình của tiểu gia ta hôm nay rất tốt, mời ngươi uống vài chén này.”
Tiểu cô nương hợp tác, một tiểu tử hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ có nét giống tiểu cô nương, bước tới hòa giải: “Gia, tử muội của ta còn nhỏ, không biết uống rượu, hay để ta uống thay muội ấy đi.”
Thiếu niên cười rất khoan khoái, liếc mắt: “Ngươi?”
Cầm lấy chén rượu, đổ lên đầu vị tiểu tử kia, rượu trên đầu chảy xuống. Mân Nhuận Nguyệt đứng dậy, bước vài bước tới trước mặt bọn họ, đem hai huynh muội kia bảo vệ sau lưng.
“Ngay dưới chân hoàng thành này, nếu các vị thiếu gia không muốn làm cho cha mẹ mình không dám ló mặt ra chỗ sáng, thì mọi việc nên có chừng mực.” Lời nói của Mân Nhuận Nguyệt không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
Mấy vị thiếu niên kia cẩn thận đánh giá Mân Nhuận Nguyệt một phen, một thiếu niên lớn tuổi hơn một chút đứng lên, cười khan: “Là Mân trưởng thị vệ à! Vị huynh đệ này của ta chỉ là đùa vui với tiểu cô nương này thôi.”
Mân Nhuận Nguyệt hơi cúi thắt lưng, cáo từ dẫn hai huynh muội kia đi, một cái ô gấp bằng gỗ chắn đường bọn họ, vị thiếu niên đồ xám cười hừ: “Tiểu gia đây cứ không cho bọn họ đi đấy.”
Thiếu niên lớn tuổi hơn giật áo, ánh mắt ra hiệu cho hắn đừng làm mọi chuyện loạn hơn. Thiếu niên đồ xám gạt phắt ra: “Mân trưởng thị vệ, phải không? Còn chẳng phải chỉ là một tên trông cửa cao cấp mà hoàng cung nuôi thôi sao.”
Sắc mặt Mân Nhuận Nguyệt trở nên cực kỳ khó coi, tay hắn sờ vào chuôi kiếm, vừa chạm vào đã bị một bàn tay mềm mại cản lại.
Lý Thanh La đứng bên cạnh Mân Nhuận Nguyệt, nói với hắn: “Nhuận Nguyệt, Mân quốc sư đang đợi chúng ta!”
Nàng quay đầu, đối mặt với vài vị thiếu niên nói: “Các vị công tử, nếu không vội, hoặc các người vẫn chưa thấy đủ vui, thì cùng bọn ta tới phủ Quốc sư tán gẫu đi?”
Ở Chiêu Thục, có ai không biết Mân quốc sư đức cao vọng trọng, có ai lại không kiêng kỵ ba phần với ông ấy, vị thiếu niên kia hạ tay xuống, ngoài miệng vẫn không cam lòng.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Lý Thanh La: “Ngươi tưởng ngươi là cái thá gì chứ.”
Lý Thanh La phớt lờ hắn ta, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, dưới ánh mắt lạnh nhạt như vậy thiếu niên đồ xám bất giác tránh người ra, nhìn bọn họ nghênh ngang rời đi.
“Chết tiệt.” Hắn ta khạc nhổ một ngụm, trong khi thiếu niên lớn hơn một chút ở bên cạnh lại đăm chiêu.
Ngay khi Lâu Sanh Ca trở về Lăng Tiêu các hắn liền đến Hiên Chu viên, Lục Trúc nói với hắn rằng tiên sinh đã ra ngoài từ sớm. Vừa nghĩ tới bóng dáng một trước một sau, người nam cao lớn uy nghiêm, người nữ nhỏ nhắn lanh lợi, bọn họ còn như cố tình mặc y phục cùng màu, ánh trăng chiếu rọi khiến bọn họ nhìn hết sức thuận mắt, Lâu Sanh Ca cảm thấy trong lòng có chút khó chịu như không.
Giống như đồ vật vốn dĩ thuộc về mình đã bị người khác lấy mất, tất cả tư vị khiến hắn phiền chán không thôi, không hiểu sao khi định thần lại, hắn thấy mình đang đứng trước Cẩm Tú viên.
“Lâu Sanh Ca, ngươi tới đây làm gì?” Một tiếng hờn dỗi, âm thanh như lộ ra cảm xúc căm tức, quở trách, như còn có tia vui sướng trong đó.
Toàn bộ Lăng Tiêu các chỉ có một người dám gọi cả tên lẫn họ của hắn.
Xuân Vị Ương dáng vẻ ồn ào như mọi khi đứng đó, như lần đầu nhìn thấy, dáng vẻ xinh đẹp của nàng ta khiến Lâu Sanh Ca hơi sững sờ.
Bởi vì phong cách khác người như vậy nên hắn mới như bị ma xui quỷ khiến đem nàng ta về Lăng Tiêu các? Hắn chưa từng gặp được nữ tử phô trương như thế trong sinh mệnh hắn.
Sự phô trương đó như cố tình khiến hắn động tâm, khiến hắn rất ghen tị.
Lâu Sanh Ca véo miệng một cái, đi về phía nàng ta.
Cùng thời điểm đó, Lý Thanh La và Mân Nhuận Nguyệt đang đi dạo trên phố Vĩnh An, lúc này đèn hoa mới bắt đầu lên, ánh đèn mờ ảo, có người vội vàng chạy về nhà, cũng có người vừa ra khỏi nhà đi đến chợ đêm của phố Vĩnh An.
Người bên cạnh nàng đã say, mùi rượu nhàn nhạt thoang thoảng vây quanh chóp mũi nàng.
“Nhuận Nguyệt.” Lý Thanh La hắng giọng: “Năm nay ngươi cũng không còn trẻ nữa, mau cưới một nàng dâu đi, nói không chừng sang năm là có thể ôm được một cậu nhóc mập mạp đấy.”
“…”
“Ở Chiêu Thục này, có rất nhiều cô nương tốt ngày đêm mong nhớ Mân trưởng thị vệ, vậy nên ngươi đừng bỏ lỡ. Ta và Mân quốc sư đều không hi vọng ngươi lỡ mất mối nhân duyên tốt đẹp.”
“Lý Thanh La…”
“Nhuận Nguyệt, ngươi hãy nghe ta nói.” Lý Thanh La không để hắn nói tiếp: “Giọng của ngươi rất giống chàng, thế nên, ta mới bất tri bất giác sinh ra cảm giác quyến luyến với ngươi, mọi chuyện biến thành thế này là lỗi của ta. Đều là lỗi của ta.”
Lý Thanh La chững lại, cúi người một cái với hắn: “Xin lỗi, Nhuận Nguyệt.”
Mân Nhuận Nguyệt tức giận bật cười, tay run run chỉ vào nàng: “Lý Thanh La…”
Vì quá tức giận, nên không nói nổi những lời tiếp theo ra, nàng thế mà lại miêu tả một đoạn tình cảm đã nảy sinh nhẹ nhàng bâng quơ thật đấy.
Đáng lẽ nàng không nên duỗi cái chân đó ra, cái duỗi chân đó của nàng như dừng lại trong lòng hắn, thoáng chốc nhuyễn ngọc ôn hương*, cảm giác đó, hơi thở đó, chỉ sợ cả đời này hắn sẽ không có cách nào quên được.
*Nhuyễn ngọc ôn hương-温香软玉:ngọc và hương dùng để ẩn dụ phụ nữ, cả câu để diễn tả một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng.
Hắn cũng muốn cưới một nàng dâu, hắn cũng muốn ôm cậu nhóc mập mạp, hắn cũng đã hạ quyết nối dõi tông đường cho Mân gia, nghĩ thì dễ nhưng làm lại quá khó.
Lý Thanh La nắm lấy bàn tay đang run rẩy của hắn, kéo hắn đến một con hẻm yên tĩnh hơn, nàng cúi đầu xuống, buồn bã.
“Nhuận Nguyệt, những điều ngươi muốn nói ta đều hiểu, đều biết cả, trong lòng ngươi hẳn là đoán được mà, tuy rằng ta không thể nói tại sao ta lại tới nơi này, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết rằng thực ra ta không thuộc về nơi này, qua một thời gian nữa ta sẽ rời đi, sẽ không bao giờ trở lại nữa.”
Mân Nhuận Nguyện sao lại không rõ chứ, ca ca của hắn đã nhiều lần ám chỉ hắn không nên có tình cảm với nàng, nhưng thứ khó nắm bắt nhất trên đời này lại chính là tình cảm.
Mân Nhuận Nguyệt cười khổ: “Ngươi còn có thể ở lại đây bao lâu nữa?”
“Năm năm.” Lý Thanh La thấp giọng trả lời, dì nói với nàng nếu mọi việc suôn sẻ, Lâu Sanh Ca vào năm hai mươi tuổi sẽ thành thân với nữ tử định mệnh của hắn, năm hai mươi mốt tuổi sẽ có con nối dõi, chờ con nối dõi của hắn sinh ra, ngày đó đó, nàng sẽ có thể rời đi.
“Năm năm…” Mân Nhuận Nguyệt lẩm bẩm.
Giữ vai nàng, đối mặt với nàng: “Lý Thanh La, bây giờ đến lượt ngươi nghe ta nói, ta đồng ý với ngươi, năm năm sau, sẽ tìm một vị cô nương để thành thân, ta sẽ sinh một cậu nhóc mập mạp, nhưng ta hy vọng từ nay trở đi trong năm năm này ta không muốn ngươi nhắc đến chuyện thành thân nữa. Có được không?”
Lý Thanh La nhìn chăm chú hắn thật lâu, đưa tay lên, vỗ nhẹ vào đầu hắn rồi thở dài: “Mân Nhuận Nguyệt ơi, ngươi đúng thật là cố chấp.”
“Có được không?” Mân Nhuận Nguyệt ép hỏi lại.
“Như vậy sẽ khiến quốc sư nổi giận đấy.” Nàng lắc đầu: “Nhuận Nguyệt, tại sao ngươi phải đợi năm năm nữa mới thành thân, việc này không liên quan đến ta, vả lại, làm như có cô nương nào thèm cưới ngươi không bằng.”
“Lý Thanh La không phải ngươi đã nói, có rất nhiều cô nương tốt ở Chiêu Thục ngày đêm mong nhớ ta đó sao?” Mân Nhuận Nguyệt lãnh đạm nói.
Hai người bước ra khỏi con hẻm.
“Nhuận Nguyệt.”
“Ừ!”
“Về sau ngươi hãy gọi ta là A La đi.”
“Hắn cũng gọi ngươi là A La à.” Mân Nhuận Nguyệt cứng đờ.
“Người thân yêu của ta đều gọi ta là A La, từ nay, Mân Nhuận Nguyệt chính thức trở thành người thân yêu của Lý Thanh La.”
Người thân yêu, Mân Nhuận Nguyệt vực dậy tinh thần, thôi bỏ đi, người thân cũng tốt, nhưng hắn biết cả đời này, người này hắn vĩnh viễn vô pháp buông bỏ được.
Lâu Sanh Ca trực tiếp đi vào Cẩm Tú viên, Xuân Vị Ương đi theo sau hắn, lớn tiếng hét: “Lâu Sanh Ca, ai. Ai cho phép ngươi vào đây.”
Xuân Vị Ương vô cùng bất mãn với việc Lâu Sanh Ca bước vào, nàng ta không hiểu mình bất mãn vì cái gì, chỉ là mấy ngày nay hắn không còn cãi nhau với nàng thường xuyên như trước nữa, hắn bất động trong lòng nàng liền thấy trống rỗng, giống như có gì đó không đúng. Thế nên, ngay khi vừa nhìn thấy Lâu Sanh Ca liền không nhịn được tức giận.
Nhưng nàng ta không biết tại sao mình lại tức giận.
Lâu Sanh Ca quay đầu, kéo tết tóc của nàng ta: “Xuân Vị Ương, hình như ngươi đã quên, mỗi tấc đất ở đây đều thuộc về bản điện hạ, ngươi, mới là người ngoài.”
“Vậy ngươi còn mang ta đến đây làm gì, nếu điện hạ đuổi ta ra ngoài, tiểu nữ sẽ rất mang ơn điện hạ đấy.”
Xuân Vị Ương kiễng chân lên, cố gắng làm cho nàng ta trông cao hơn một chút, nàng ghét hắn luôn cao cao tại thượng.
Thiếu nữ trước mắt hai má phồng lên vì tức giận, trong sáng mà nghiên lệ, môi không nhô mà đẹp, Lâu Sanh Ca giật mình, kéo nàng từng bước đi đến bức bình phong, nâng cằm nàng ta lên.
- Hết chương 23-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT