Thiếu niên trước mắt cười có chút ngốc, ngốc đến mức khiến Lý Thanh La xót xa, bàn tay muốn sờ chóp mũi hắn giống như ngày trước, giận dữ mắng hắn ngốc quá, nhưng nàng giật mình nhớ hắn đã không còn là đứa trẻ của ngày đó, tay nàng đờ giữa không trung giây lát, nàng hạ tay xuống.
Ngồi cạnh hắn, hắn rõ ràng đã cao hơn nàng một cái đầu.
Sự trầm mặc này làm Lâu Sanh Ca cảm thấy bất an, hắn sợ thời gian ba năm sẽ làm bọn họ không thể quay về thân mật khắn khít như xưa, thế nên, hắn thao thao bất tuyệt nói về những chuyện đã xảy ra trong ba năm qua.
Mới đầu, Lý Thanh La vẫn có thể tập trung lắng nghe, nhưng tiên khí trong người đang dần tiêu tán khiến nàng càng lúc càng tập trung không nổi, việc trước mắt là tìm cách lấy lại dạ minh châu trong người Lâu Sanh Ca.
Lý Thanh La đẩy đẩy Lâu Sanh Ca, ngắt lời hắn: “Tiểu Lâu, bây giờ ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, người cũng trở về ngủ đi, ngày mai lại nói với ta.”
Nói xong còn cố ý vỗ vỗ mặt hắn.
Lâu Sanh Ca mới nhớ giờ đã khuya, hắn miễn cưỡng đứng dậy, sau khi đứng dậy còn quay đầu cảnh cáo: “Lão sư, sau này người không được lại biến mất đâu đấy.”
“Biết rồi.” Lý Thanh La nhướng mày.
Đi được vài bước, Lâu Sanh Ca chạy lại, vùi đầu vào đầu gối Lý Thanh La, nói: “Lão sư, ta xin lỗi, lần đó đã không tin người.”
Lý Thanh La tay đặt tay lên tóc Lâu Sanh Ca: “Không sao.”
Lâu Sanh Ca nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ, hắn sợ người chỉ cách hắn một bức tường kia khi hắn tỉnh lại sẽ lại không thấy nữa.
Không biết trăn trở bao lâu, có tiếng bước chân quen thuộc từ xa tới gần, Lâu Sanh Ca nhéo miệng một cái, không phải nàng nói mệt sao? Nói muốn nghỉ ngơi mà?
Liệu có phải nàng cũng không ngủ được giống như hắn, muốn cùng hắn tán gẫu?
Bước chân của nàng nhẹ hơn bình thường một chút, nàng còn giả vờ ho khan, Lâu Sanh Ca nhắm chặt mắt lại, hắn rất hiếu kỳ nàng tới phòng hắn để làm gì.
Lý Thanh La đi tới bên cạnh Lâu Sanh Ca, người trên giường hình như đã ngủ say, tay nàng quơ quơ trước mặt hắn, không có phản ứng.
“Lâu Sanh Ca.” Lý Thanh La gọi vài tiếng.
Sau khi xác nhận Lâu Sanh Ca đã ngủ say, Lý Thanh La cúi đầu, trong lòng run run, áp môi mình lên môi Lâu Sanh Ca.
Lâu Sanh Ca cảm giác có một cỗ hơi thở quen thuộc phả vào mặt mình, khi ý thức được nàng đang làm gì, ý thức được thứ gì đang dán trên môi mình, hắn cảm tưởng đầu mình đập oanh một cái, giống như bị sét đánh ngay tại chỗ.
Lão sư…
Bất chợt, Lâu Sanh Ca không biết phải nên làm gì? Hình như lẽ ra hắn nên đẩy nàng ra.
Người đó rất thích hoa nhài, nàng trồng rất nhiều hoa nhài trên cửa sổ, lúc nào cũng thích ngồi trên bệ cửa sổ đọc sách, thỉnh thoảng tay nàng sẽ vô thức trêu chọc nó. Trên người nàng thường có mùi hương nhài thoang thoảng.
Giờ phút này, hương nhài thoang thoảng đó đang quanh quẩn người hắn, như một giấc mộng. Bỗng chốc, Lâu Sanh Ca không thể phân biệt được đây là thật hay mộng.
Có chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt như con cá bàn đinh hương tiến vào, cảm xúc thật tuyệt, nó đang từng chút từng chút cạy răng của hắn ra, lòng bàn tay Lâu Sanh Ca đổ đầy mồ hôi, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khi nó chạm vào lưỡi của hắn, Lâu Sanh Ca cảm thấy như hít thở không thông, trong một khắc hắn thật muốn nhảy múa với vật nhỏ nghịch ngợm đó.
Một cỗ hơi thở man mát theo đó phà xuống ngực hắn, tình cảnh này như đã từng có, ba năm trước khi đang ở bên bờ vực của sự sống và cái chết hắn đã trải qua nó.
Thì ra, khoảnh khắc trong nháy mắt ba năm trước không phải là mộng.
Thì ra, là lão sư đã cứu hắn.
Lý Thanh La thành công lấy dạ minh châu của mình ra khỏi cơ thể Lâu Sanh Ca, nàng thở hắt ra, nhớ lại sự gần gũi của nàng và Lâu Sanh Ca vừa rồi còn cả chiếc lưỡi nàng vô ý chạm vào, tai nàng đỏ lên.
Cũng may, Lâu Sanh Ca sẽ không biết. Lý Thanh La tự trấn an bản thân.
“Lý Thanh La.” Lý Thanh La vỗ vào mặt mình: “Lập tức quên một khắc vừa rồi đi.”
Khi bước chân đi xa, Lâu Sanh Ca mở mắt, khuôn mặt hắn nóng lên, bắt chước nàng vỗ vỗ mặt: “Lâu Sanh Ca, vừa rồi mày chỉ nằm mơ thôi, nhớ lấy, vừa rồi chỉ là một giấc mộng.”
Hôm sau, nàng vừa tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, nhìn thấy tỷ muội Lục Châu vẻ mặt kích động đợi ở trước giường.
Lý Thanh La phát hiện Lục Châu, Lục Trúc đã búi kiểu tóc tượng trưng cho phụ nhân*, càng làm nàng ngạc nhiên hơn là chiếc bụng hơi nhô ra của Lục Châu.
*Phụ nhân-: ý chỉ nữ tử đã lập gia thất.
“Tiên sinh, cuối cùng thì người cũng trở lại rồi, ta biết sẽ có ngày người trở lại mà.” Lục Trúc vừa nói vừa hí hửng nhảy trước giường nàng. Lục Châu mỉm cười im lặng.
“Lập gia đình rồi sao?” Lý Thanh La không nhịn được hỏi.
“Năm ngoái điện hạ đã tìm người nhà cho hai tỷ muội chúng ta.” Lục Châu hơi ngượng ngùng nhưng vẻ mặt rất hạnh phúc: “Chàng là người trong sạch, làm thị vệ trong cung.”
Cái bụng hơi nhô ra của Lục Châu khiến Lý Thanh La chạnh lòng, đã từng, nàng cũng từng có khoảnh khắc như vậy.
Lâu Sanh Ca phấn khởi bước vào, vừa tới liền kéo tay Lý Thanh La: “Lão sư, cùng ăn sáng với ta đi.”
Tam hoàng tử mang vào một người trông rất quen, Tiểu Khương sững sờ một lúc, cảm xúc lẫn lộn, hóa ra, ân công chính là lão sư mà Tam hoàng tử tâm tâm niệm niệm. Tiểu Khương há hốc miệng, cúi thấp đầu, nàng xem ra không nhớ gì cả.
Hắn đi theo Chu chấp sự chuẩn bị thức ăn cho họ, ánh mắt nàng dừng tại chiếc vòng trên tay hắn, nửa ngày…
“Là ngươi à! Sao ngươi lại ở đây.” Sau đó nàng liếc nhìn chân hắn.
Ăn sáng xong, Lý Thanh La luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, Lâu Sanh Ca giống như cứ nhìn mặt nàng mãi, ánh mắt còn không biết là vô tình hay cố ý dừng trên môi nàng, cuối cùng nàng trốn về Hiên Chu viên, Lục Trúc vừa nhìn thấy nàng liền cười, chỉ vào khóe miệng nàng.
Lý Thanh La soi gương, nàng nhận ra khóe miệng mình đang dính tương đỏ, nàng thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng…
Ngày thứ ba trở lại hoàng cung, Lý Thanh La đến thăm Mân quốc sư, Mân quốc sư gầy đi nhiều hơn so với ba năm trước, có lẽ vì chăm chỉ nghiên cứu kinh thư, cả người ông như càng cách biệt.
“Dì ngươi vẫn tốt chứ?” Ông nhận lấy trà hoa dì nhờ nàng mang đến, ngón tay dài nhợt nhạt vân vê ấn ký hoa mai trên gói trà.
Ông cụp mi mắt xuống, chầm chậm nói: “Lúc thiếu niên ta đã từng rất lưu luyến si mê nàng, nàng đã cứu ta. Lúc đó, ta hôn mê, điều đầu tiên nhìn thấy khi mở mắt ra là nàng, nàng cười dịu dàng với ta, nụ cười đó đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời.”
Lý Thanh La đương nhiên biết “nàng” mà Mân quốc sư nói đến là ai.
Dần dần, giọng của Mân quốc sư trở nên u sầu: “Sau này, ta biết được thân phận của nàng, hiểu được đời này đối với ta, nàng chỉ có thể là một ước mơ.”
Cuối cùng. Ông ngẩng đầu, cười đến bất lực: “Hôm nay cũng không biết tại sao, ta lại nói điều đó ở độ tuổi này.”
“Không đâu, quốc sư, lời người vừa nói là một chuyện rất đẹp.” Lý Thanh La chỉ vào tờ giấy trắng đặt ngay ngắn trên bàn học: “Người sống trên thế gian, nếu trong lòng không trang điểm chút gì đó, thì sẽ giống như nó.”
Khi nói lời cáo biệt, Mân quốc sư đầy ý tứ nói, Thanh La, ta hy vọng Nhuận Nguyệt sẽ không giống ta. Vài năm qua nó đã khéo léo từ chối không ít mối hôn nhân.
Nhuận Nguyệt, Nhuận Nguyệt…
Trong lòng Lý Thanh La chua xót, người nam tử có chất giọng giống Mạnh Vân Lâu, nàng đã bất tri bất giác lợi dụng hắn để xoa dịu nỗi tương tư của mình.
Để hắn hát, để hắn trêu chọc, làm nũng với hắn, đem hắn làm nơi trút giận, lấy danh nghĩa bằng hữu, mới đầu nàng cũng không muốn, nhưng sau này không biết thế nào lại biến thành như vậy.
Trên bãi bắn cung, Lâu Sanh Ca nhìn thấy Lý Thanh La đang đứng ở xa, nàng ngoéo miệng một cái, nàng rất ít khi ra ngoài, huống chi là chủ động đến gặp hắn.
Vì không tập trung nên lực tay bắn ra không trúng hồng tâm, điều đó đã làm mấy tùy tùng đang chuẩn bị nịnh hót há hốc mồm, trình độ này, vừa rồi có đúng là điện hạ không vậy?
Người đó có đúng là người bách phát bách trúng, có đúng là điện hạ có thể bắn ba mũi tên trúng trùng vào hồng tâm?
Lâu Sanh Ca không quan tâm, ra hiệu cho tùy tùng thu hồi cung tên, chờ thu dọn hết thảy, hắn nhìn thấy nàng hướng mặt về một phía khác, phía đó, Mân Nhuận Nguyệt đang xem thị vệ thao luyện.
Lý Thanh La đứng ở phía sau Mân Nhuận Nguyệt, ra tiếng nhắc nhở hắn không cần để ý, giật nhẹ y phục của hắn, Nhuận Nguyệt, ta về rồi.
Mân Nhuận Nguyệt hất tay nàng ra, lạnh lùng nói: “Ở chỗ đông người lôi lôi kéo kéo thì ra thể thống gì.”
Vì vậy, ngày hôm đó, nhiều người đã nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi không hề dè dặt đi ở trước mặt Mân Trưởng thị vệ, không chút thẹn thùng gọi Nhuận Nguyệt ơi, Nhuận Nguyệt à.
Toàn bộ tiểu thị vệ cực kỳ hâm mộ trong lòng, nàng tuy không có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại rất ưa nhìn, không cần nói chỉ cần đứng đó cũng đủ làm cho người ta nhìn lần đầu đều không nhịn được muốn nhìn lần thứ hai, trực giác nói dáng vẻ nhỏ bé kia giống như hoa lan trong cốc hoang vắng.
Đi theo Mân Nhuận Nguyệt đến nơi ở của hắn, nơi ở không nhỏ, đơn giản gọn gàng hệt như hắn.
“Nhuận Nguyệt, ta xin lỗi mà.” Lý Thanh La chậm chạp nói.
“Ta xin lỗi? Lý Thanh La, ngươi có lỗi gì với ta đâu chứ?” Ngữ khí của Mân Nhuận Nguyệt tốt hơn một chút.
“Ách…” Lý Thanh La ngậm miệng, thật ra nàng cũng không biết bản thân có lỗi gì với hắn, chỉ thấy hắn tức giận liền cảm thấy nhất định bản thân đã làm sai chuyện gì đó khiến hắn không vui.
Mân Nhuận Nguyệt nổi giận, lấy lợi thế chiều cao của mình trên cao nhìn xuống: “Lý Thanh La, ngươi không từ mà biệt, trở về rồi mà ba ngày sau mới tới tìm ta.”
Lý Thanh La “phì” cười, từ lúc nào mà Mân Nhuận Nguyệt lại trở nên đáng yêu như Lâu Sanh Ca thế nhỉ, người đã hơn ba mươi tuổi còn so đo này nọ như con nít.
Nụ cười bất ngờ của nàng khiến Mân Nhuận Nguyệt giật mình, hắn thất thần, nhưng người khiến hắn thất thần lại không nhận ra, thậm chí còn biểu diễn cho hắn xem cái khoác vai huynh đệ kề vai sát cánh.
“Nhuận Nguyệt huynh, chúng ta đi uống vài chén, thế nào.” Nàng nháy mắt với hắn, đôi mắt linh hoạt như một con thỏ ranh mãnh.
Mân Nhuận Nguyệt lại thất thần.
- Hết chương 22-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT