“Xong rồi.” Bạc Hạc Hiên xoa xoa đầu Arthur rồi đặt tay lên vai cậu bé: “ Đi ngủ thôi.” Nói rồi, anh đưa Arthur về phòng, dáng vẻ chẳng khác gì một ông bố đưa con ngủ.

Khương Nhuệ Trạch chớp mắt, có phải hai người quá tự nhiên rồi không?

Advertisement

“Hai người ngủ chung một phòng à?” Anh ta bỗng phát hiện ra, tỏ vẻ chê bài: “Không ghê tởm à?!

Bạc Hạc Hiên nhìn anh ta rồi cười nhạt.

Mặt Arthur không biểu cảm nói: "Cũng khá kinh tởm, vậy nên chú husky, chú nhất định phải ngủ một mình nhé!"

Advertisement

"Còn có rất nhiều phòng, chú cứ từ từ mà chọn." Nói xong cả hai đi vào phòng và khóa cửa lại.

Khương Nhuệ Trạch lẩm bẩm câu gì đó rồi xoay người đi chọn phòng. Sau khi anh ta vào cửa phòng đầu tiên.

"Hắt xì"

"Mẹ kiếp! Sao lại nhiều lông như vậy!!"

Phòng thứ hai.

"Hắt xì"

Phòng thứ ba.

"Hắt xì, hắt hắt hắt xì" Khương Nhuệ Trạch không thể ngừng hắt hơi, nước mắt cũng trào ra rồi. Lúc này thì anh ta biết tại sao Bạc Hạc Hiên và Arthur lại ở cùng nhau rồi.

"Con chó và con ngỗng đó điên rồi sao... hắt xì..."

Khương Nhuệ Trạch hắt hơi đến mức muốn ngất đi rồi, chết tiệt, anh ta bị viêm mũi!! Có thể chắc chắn sẽ không thể ngủ trong ba căn phòng còn lại...

"Cùng lắm là ngủ ở sô pha!!"

Sau khi nhìn thấy tình trạng bi thảm của chiếc ghế sofa, Khương Nhuệ Trạch im lặng. Trong nhà, lông bay tứ tung khắp nơi...

"Bạc Hạc Hiên... hắt xì... cậu mở cửa đi..."

"Arthur... A hắt xì... mau mở cửa cho chú..."

"A, a, Arthur..."

Ngày hôm sau, căn biệt thự sạch sẽ gọn gàng như mới. Cậu bé Arthur là một tay cừ khôi và có sở thích dị thường là dọn dẹp nhà cửa. Nhưng đương nhiên, nói đến phá nhà phá cửa thì cậu bé cũng là một thiên tài.

Tại bàn ăn, Khương Mạn đang ăn món do chính tay Bạc Hạc Hiên làm, lông mày cô nhếch lên trông vô cùng dễ thương.

Cùng không nhìn thấy vẻ u ám trên cơ thể của người đàn ông tối hôm qua nữa. Anh mặc chiếc áo len màu nâu nhạt trông thật ấm áp, mái tóc thả xuống để tự nhiên chứ không vuốt tạo hình như lúc đi làm, cả người tràn ngập tông màu ấm áp.

"Arthur, ăn trước đã rồi hãy dọn dẹp." Khương Mạn gọi.

Arthur dạ một tiếng rồi đặt giẻ lau xuống, rửa tay, ngoan ngoãn đi tới ngồi bên cạnh cô, nói:

"Cháu cảm thấy hành lang đơn điệu quá, có lẽ nên mua một vài bức tranh treo lên."

Khương Mạn gật đầu: "Ừ, dựa theo sở thích của cháu."

Bạc Hạc Hiên rót một ly sữa và đưa cho Arthur nhưng cậu bé không nhận lấy. Sáng sớm khi vừa thức dậy cậu bé đã đội mũ trùm đầu hình Pikachu rồi. Mặc dù biểu cảm đã được che lại nhưng Bạc Hạc Hiên vẫn cảm nhận được sự phản kháng của cậu bé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play