*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhóm PD đứng bên cạnh vội muốn chết rồi. Chị gái! Không biết cách gợi chuyện à!
Cư dân mạng cũng vội muốn chết!
Advertisement
(Chị gái không tò mò à, nhưng chúng tôi tò mò, Khương võ thần cho fan đường sống đi chứ?)
(Hỏi một câu thôi có được không? Rốt cuộc người phụ nữ đầu tiên tới nhà Bạc thần là ai?)
Advertisement
(Tôi nghi ngờ Bạc thần cố tình nói vậy để Khương võ thần cắn câu!)
(Khương Mạn: anh muốn tôi hỏi anh? Ha, tôi không hỏi, chơi anh một vố…..)
Khương Mạn đi dép xong thì lấy viên kẹo trong túi áo ra, đang định ăn thì Bạc Hạc Hiên đưa tay qua lấy mất. Cô nhìn ngón tay thon dài của đối phương cướp mất viên kẹo, rồi lại ung dung thả vào mồm.
Khương Mạn trợn mắt, nói một câu: “Anh có biết phép lịch sự không?”
Bạc Hạc Hiên nhai viên kẹo khom lưng để tầm mắt của mình bằng với cô ấy, giọng điệu cực kỳ u ám: “Em không tò mò chuyện của tôi à?”
Trước đây Khương Nhuệ Trạch từng nói cậu ta dùng chuyện của mình làm mồi nhử nhưng Khương Mạn chả thèm tò mò muốn biết. Lúc nãy Bạc Hạc Hiên cũng muốn thử một chút. Haha, đúng thật……
Đầu gỗ đúng là không làm người ta thất vọng. Khương Mạn híp mắt lại, không tránh ánh mắt của anh ấy mà lại hơi nghiêng người về phía trước, vậy mà không nhận ra hai người cách nhau gần tới vậy.
Đầu tiên cô hoài nghi, sau đó cô bừng tỉnh đưa thay tháo kính, sau khi thở dài một hơi, sắc mặt có vẻ tươi tắn hơn. Đưa tay nắm lấy cằm của đối phương, môi nở một nụ cười mê hoặc như yêu nữ cầu hồn đoạt phách.
“Anh đang muốn thu hút sự chú ý của tôi?”
(Tự nhiên phiền lòng, cái lưng già của tôi, cảnh này…..sao cảnh này lại thay đổi rồi?)
(Phụt, đây gọi là kiểu phát triển thần thánh gì vậy?)
(Mẹ kiếp! Đầu gỗ bớt cứng rồi à? Khương võ thần chí khí 2m8 cuối cùng ngài cũng phát hiện ra người đàn ông này đang muốn thu hút sự chú ý rồi sao?)
(Tôi khuyên các bạn không nên vui quá sớm……)
(Cái câu thoại này……sao tôi cứ thấy không ổn ở đâu……)
Bạc Hạc Hiên im lặng tới nửa ngày vẫn chưa lên tiếng, mặt không rõ vui hay giận làm người ta không thể nhìn thấu cảm anh đang nghĩ gì, nhưng anh mắt nhìn Khương Mạn thì……Không giống như đang nhìn người……
Khương Mạn thấy anh ta im lặng, giọng điệu lại cao hơn chút nữa, giọng nói kiêu ngạo cực kỳ: “Anh đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, được thôi! Tôi chơi với anh!”
Bạc Hạc Hiên mím môi. Khương Mạn thấy thế thì phụt một tiếng, nói nhỏ: “Anh tiếp tục đi, tôi đang diễn với anh mà.”
Cô lẩm bẩm móc điện thoại ra lên mạng tìm gì đó: “Chả nhẽ tôi nói sai à, tổng tài trong truyện đều nói vậy mà……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT