Khương Mạn quay cảnh ăn uống rất nhiệt tình, ngoài trừ……  

“Khụ, cô Mạn thực ra chúng ta không cần ăn thật đâu……”  

Advertisement

“Thế sao được!” Khương Mạn vẫn đang cắm đầu vào ăn, “Phải biết tôn trọng đồ ăn!”  

Advertisement

Nhiếp ảnh và giám sát quảng cáo không biết nên cười hay là khóc, mấy nhân viên đứng bên đã bóc sẵn mấy hộp lẩu ra rồi. Cả quá trình quay quảng cáo Khương Mạn ăn hết cả đạo cụ.   

“Trên mạng bảo Khương võ thần là dũng sĩ diệt mồi, bây giờ tôi tin rồi……”  

“Ăn khoẻ thật……nhìn thấy vòng eo của cô ấy chưa, vẫn nhỏ như vậy, chả biết ăn xong nó vào đâu hết rồi?”  

“Cô ấy ăn ngon miệng thật…… tôi cũng thấy đói rồi……”  

Đồ ăn như có ma lực với Khương Mạn, cô ấy ăn không giống như kiểu ăn thùng uống vại, mà là một thứ tình yêu xuất phát từ tận trái tim!   

Lúc nhìn thấy đồ ngon cả người cô ấy như thay đổi, ánh mắt lấp lánh dịu dàng. Mỗi một miếng cắn của cô ấy giống như cả linh hồn cũng đang thưởng thức mỹ vị. Thậm chí nó còn làm những người xung quanh cũng phải nuốt nước bọt……  

“Không được, không dám nhìn nữa, đói quá rồi!”  

“Tôi đang muốn xem hôm nay có bánh kem nữa không, cậu xem tin tức đang nổi trên mạng gần đây chưa, nói cái gì mà súc sinh chúa đang theo đuổi Khương võ thần……”  

“Tôi chả có chút hảo cảm nào với Phong dầu gió, nhưng mà anh vệ sĩ thì đúng là đẹp trai thật, không biết có thể xin wechat không nhỉ…..”  

Lúc Khương Mạn quay quảng cáo, Khương Nhuệ Trạch ngồi ở phòng chờ trong tay cầm một ly Americano, nói hắn là vệ sĩ mà thần thái như mấy vị kim chủ.   

Sau khi quay xong quảng cáo, Khương Mạn về phòng thay quần áo, sau đó sẽ đi phỏng vấn. Cô vừa đi được một lúc thì Phong Lăng tới. Trên tay ôm một bó hoa hồng đỏ Ecuador, thân mặc một bộ vest chân đi giày da đúng kiểu nhân vật nổi trội. Trong tiếng cảm thán của mọi người, anh ta sải bước tới phòng hoá trang. Khương Vân Sênh đứng ở ngoài, một tay cầm cốc cà phê, tay còn lại xếp hình trên điện thoại.   

“A Mạn đang thay quần áo à?”  

Hiển nhiên Phong Lăng rất quan tâm tới tin tức gần đây của Khương Mạn, anh ta và tất cả mọi người đều nghĩ Khương Nhuệ Trạch là vệ sĩ. Khương Nhuệ Trạch dừng tay, hút cái ống hút ở trong cốc nhìn tên ‘chúa sến trần gian’ này, đôi mắt lạnh được giấu sau cái kính râm.   

Anh ta hơi nhướng mày, chậm rề rề ậm ừ một câu.   

Phong Lăng cau mày, “Làm vệ sĩ thì phải ra dáng vệ sĩ, đúng rồi, tôi còn có việc. Anh giúp tôi chuyển hoa đến tận tay A Mạn nhé.”   

Phong Lăng nói như ra lệnh, sau đó trực tiếp nhét bó hoa vào tay Khương Nhuệ Trạch. Quay đầu nhìn người giám sát quảng cáo nói: “A Mạn nhà tôi lần đầu quay quảng cáo, mọi người vất vả rồi, bữa trưa hôm nay tôi mời, mong mọi người giúp đỡ A Mạn.”  

Phong Lăng nói xong lập tức rời đi với bộ dạng phong độ ngời ngời trong sự ngưỡng mộ của mọi người xung quanh. Cái câu ‘A Mạn nhà tôi’ giống như đang nói Khương Mạn là của riêng tôi!  

“Cá nhân tôi thấy Phong Tổng không sến đến thế……”  

“Có khi game show cố tình làm vậy, nếu là người bình thường đã sớm từ bỏ rồi, mà anh ta vẫn cố chấp. Chắc là thật lòng!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play