*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khương Nhuệ Trạch cưới có chút gợi đòn, đúng là bữa sáng này anh ta lấy từ tay một người được Bạc Hạc Hiên cử đi mua đồ. Đến đây gặp Khương Mạn đương nhiên có mục đích riêng……  

Anh ta còn chưa nói gì Khương Mạn đã nói tiếp: “Nếu anh định bảo lấy danh nghĩa là anh em với Bạc Hạc Hiên, em ruột của Khương Vân Sênh tới đây vì muốn kết bạn với tôi, vậy anh im mồm luôn cũng được.”  

Advertisement

Khương Mạn lại lắc lắc cái điện thoại trong tay, “Cho anh mười giây suy nghĩ, mười giây sau tôi gọi cho anh hai anh.”  

Tim Khương Nhuệ Trạch nhảy lên một cái, con ranh thối này khó đối phó thế nhờ! cứng mềm đều không ăn*!   

Advertisement

(*ăn cứng: ăn đấm, ăn mềm: nghe nịnh. Cứng mềm không ăn: nghe nịnh hay doạ đánh cũng không có tác dụng gì)  

“Cô giúp tôi thuyết phục Bạc Hạc Hiên tham gia đua xe, tôi giúp cô thực hiện một nguyện vọng.”  

Khương Mạn không nói thêm gì nhấc máy gọi cho Khương Vân Sênh. “Alo, đạo diễn Khương, em anh ở nhà tôi……”  

“Ồ, trạng thái tinh thần không được bình thường lắm, anh mau qua đón người đi.”  

“Khương Mạn!” Khương Nhuệ Trạch phát rồ gào lên: “Tôi không nói đùa với cô đâu, việc này rất quan trọng, không cần biết cô có nguyện vọng gì tôi…….”  

Khương Mạn giơ tay lên ra hiệu cho anh ta đừng lên tiếng. Sau đó đi ra ngoài cửa vẫy vẫy ý bảo anh ta ra đây.   

Khương Nhuệ Trạch nhíu mày đi ra theo, sau khi anh ta ra ngoài Khương Mạn vèo cái vào nhà đóng cửa rầm một cái. Người ở ngoài còn chưa có cơ hội phản ứng. Hai mắt Khương Nhuệ Trạch trợn to.   

“Khương Mạn!!”  

Trong nhà, Khương Mạn lại gọi điện thoại: “Alo, bảo an hả? trước cửa nhà tôi có một tên say rượu, phiền các anh qua xử lý hộ tôi.”  

Ngoài cửa điện thoại của Khương Nhuệ Trạch rung lên, là Khương Vân Sênh gọi tới. anh ta tê cả da đầu nhấc máy nhận cuộc gọi, “Alo, anh hai, em……”  

Sắc mặt Khương Nhuệ Trạch thay đổi, giọng run rẩy, “Anh, anh cả……”  

Khương Lệ Sính lạnh giọng: “Trước khi tao đến tập đoàn, tốt nhất mày nên có mặt ở cửa nhà, nếu không thì mày đừng về nữa!”  

Tim Khương Nhuệ Trạch nhảy lên một cái!  

Con ranh thối Khương Mạn này, cứ đợi đấy!! chúng ta lại thêm một mối thù, có thù không báo ông đây gọi mày là bố!!   

Mấy ngày này đối Khương Mạn như mọc thêm hai cái đuôi ở sau. Chả cần biết cô đưa ra thông báo gì hay đi chụp tạp chí ở đâu cũng có người đi theo.   

Một đứa là Phong Lăng, đúng kiểu mạng của tôi do tôi chứ không do trời, anh ta hình như không tự giác được bản thân đã thành ông chồng súc sinh quốc dân rồi. Anh ta giống như đánh mất ký ức về những thứ trên mạng, Khương Mạn đi đâu là anh ta lại ‘tình yêu đích thực’ lẽo đẽo theo đấy.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play