“Xin chào.”  

Khương Mạn gật đầu, nghĩ cô gái kia khóc đến đau lòng như vậy, mình nên đưa cô ấy một tờ khăn giấy. Tiếc là trên tay cô không có. Chỉ đành gật đầu, kéo Tang Điềm rời đi.  

Cô gái này tên là An Kỳ, cũng từ trong phòng đi ra, sau khi nhìn thấy Khương Mạn và Tang Điềm, cô ấy giật nảy mình.  



Khương Mạn và Tang Điềm không dừng lại.  



An Kỳ tỉnh táo lại: “Khương võ thần, cô cứ đi như vậy sao?”   

Khương Mạn khó hiểu nhìn cô ta: “Nếu không thì sao?”  

Cô gái trẻ chạy ra ngoài đầu tiên, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem tên là Hứa Tiểu Mạn, cô ấy cũng bị người đồng đội của mình dọa sợ, kéo An Kỳ lại nói: “An Kỳ, cô đang làm gì vậy.”   

An Kỳ nháy mắt ra hiệu với cô ấy, rồi hướng mắt nhìn Khương Mạn: “Cô Khương, hai cô vừa rồi ở bên ngoài đã nghe thấy hết rồi phải không?”   

Khương Mạn cười nụ cười kỳ quái, “Ù tai, chẳng nghe thấy gì hết.” Nói xong liền quay người rời đi.  

An Kỳ sững sờ, hiển nhiên là không ngờ Khương Mạn lại hoàn toàn không cư xử theo cách thông thường. Nhưng cô ấy quyết định không để cho Khương Mạn rời đi như vậy, bây giờ Khương Mạn trong mắt cô ta chính là một cọng rơm cứu mạng đột nhiên xuất hiện.  

“Cô Khương, cô Tang, cầu xin hai người đợi một chút.”   

“Nể mặt chúng ta đều là người Đế Quốc, tôi xin hai người năm phút, chỉ năm phút thôi được không?”   

An Kỳ lôi kéo Hứa Tiểu Mạn chạy tới trước mặt hai người Khương Mạn.  

Tang Điềm cũng mất kiên nhẫn, lạnh mặt nói: “Thật ngại quá, chúng tôi tới là để tham gia lễ nhận giải, năm phút mà cô nói sẽ khiến chúng tôi vắng mặt trong buổi lễ.”  

An Kỳ vội vàng đáp: “Tôi đã xem qua lịch trình, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, nam diễn viên chính xuất sắc nhất, còn có giải đạo diễn đều là những giải cuối cùng, sẽ không làm lỡ việc của hai người đâu.”    

“Có lỡ việc hay không là cảm nhận của cá nhân chúng tôi, cô nói cũng không tính, bạn nhỏ à.” Khương Mạn lạnh nhạt nhìn cô ta: “Bất kể cô muốn nói gì, bây giờ tôi có thể nói luôn cho cô biết, tôi từ chối.”  

“Cô——” An Kỳ không thể tin nổi, nhìn cô, “Không phải cô là người luôn rất chính nghĩa sao? Sao bây giờ cô lại như vậy?”  

Hứa Tiểu Mạn khó xử, chỉ muốn kiếm một cái lỗ nẻ mà chui vào, cô ấy không biết người đồng đội này của cô ta phát điên cái gì nữa.   

Cô ấy có thể đoán được An Kỳ muốn Khương Mạn giúp đỡ. Nhưng dựa vào cái gì chứ! Bọn họ cũng đâu có quen biết gì Khương Mạn, Khương Mạn người ta dựa vào cái gì mà phải giúp? Hơn nữa đột nhiên nhảy ra kêu người ta giúp, nói chuyện không đầu không đuôi, mặt dày thật đấy!  

“An Kỳ, rốt cuộc cô đang làm gì vậy, cô đừng có nói nữa được không!” Hứa Tiểu Mạn kéo cô ta lại, tỏ vẻ xin lỗi mà nhìn về phía Khương Mạn, thật sự vô cùng khó xử.  

Khương Mạn lại cười với cô ấy.  

Còn với An Kỳ……  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play