*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Những chuyện khác không thể chắc chắn, nhưng Bạc Hạc Hiên chắc chắn sẽ không tham gia bộ phim đó. Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, anh ấy thường lắng nghe lời tôi."
"Về phần bác sĩ nào đã có tác động đến mặt của tôi à, cái này thì phải cảm ơn cha mẹ yêu dấu của tôi."
Biểu cảm của hai nữ minh tinh đó rất ngượng ngùng, thực sự xấu hổ không biết chui vào đâu.
Bọn họ không thể ngờ rằng Khương Mạn có thể hiểu được tiếng nước H?
Lúc này, phía Tang Điềm cũng đã xong xuôi, cô đi vào giúp cô ấy mặc quần áo, tâm hồn hóng hớt của Điềm Điềm bắt đầu bùng cháy.
Nếu không phải vì đau bụng và không mặc quần áo thì cô ấy đã lao ra ngoài để chứng kiến cảnh đó rồi.
"Chị ơi, vừa rồi chị đã nói chuyện gì với họ vậy?"
“Nghe ngóng một chút xem con thiêu thân đó tên là gì?” Khương Mạn nhún vai, “Nhân tiện, chị đã giới thiệu cho họ hai bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi.”
Hai người từ phòng vệ sinh đi ra, đại khái Khương Mạn cũng đã dịch xong đoạn hội thoại đó.
Sau khi Tang Điềm nghe xong, biểu cảm ngơ ngác.
"Tập đoàn Sungchan rất giàu có ư? Còn là một tài phiệt hàng đầu..."
Tang Điềm kinh ngạc: "Bạc tiểu tam không nông cạn đến mức không làm con rể nhà Lanscetro mà chạy đến đây làm con rể đó chứ?"
Suốt quá trình đó, Khương Mạn giống như chỉ đang nghe một câu chuyện cười, hơn nữa cũng thật sự rất buồn cười.
Không nhắc đến Lanscelot, Bạc Hạc Hiên thiếu tiền sao?
Có cảm giác như cô con gái của trưởng thôn chạy đến bên thái tử gia và nói: “Cưới em,là anh trèo cao đó!
Từ phòng vệ sinh đến địa điểm tổ chức lễ trao giải cần phải đi qua một đoạn đường dài. Cả hai đi theo tấm biển chỉ dẫn, đi qua một phòng chờ, cánh cửa của căn phòng đó chỉ khép hờ.
Nghe thấy bên trong loáng thoáng có tiếng khóc.
Khương Mạn và Tang Điềm đều là người ngoài cuộc, họ không rảnh rỗi can thiệp vào việc không phải của mình. Hơn nữa, họ chỉ đi qua nên cũng không chú ý nhiều
Kết quả bên trong phát ra ngôn ngữ quen thuộc.
"An Kỳ tôi thật sự không thể tiếp tục được nữa, nơi quái quỷ này bắt nạt người quá đáng."
"Lần này, là dùng sân khấu để ép buộc chúng ta, vậy lần sau sẽ là gì?"
"Không lên sân khấu thì thôi, cùng lắm là bị phong sát. Muốn chúng ta bán đứng chính mình ư? Bọn họ đang nằm mơ à?!"
"Không thể chiều lòng nổi cái công ty mục nát này nữa rồi!"
Cánh cửa mở ra, một cô gái mặc trang phục biểu diễn lao ra thì bắt gặp Khương Mạn và Tang Điềm đang đi ngang qua.
Sáu con mắt nhìn nhau, cô gái mặc trang phục biểu diễn khóc đến mức lớp trang điểm nhoè đi, mi giả sụp xuống, trông xấu xí và vô cùng khôi hài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT