Cô khụ một tiếng, rồi nói: “Hôm nay em dùng dị năng hỏa, cho nên bị hấp thụ hoả khí vào người.”  

Bạc Hạc Hiên cau mày: “Em lại bị mất kiểm soát!”  



“Cũng không phải mất kiểm soát, em vốn dĩ có thể kiểm soát dị năng, nhưng mà học cách kiểm soát dị năng cũng khó lắm chứ.”  

“Nó càng khó kiểm soát, thì lại càng là dị năng mạnh.”  

Khương Mạn nói: “Trước đây em chỉ có thể điều khiển được dị năng hỏa ở mức châm một điếu thuốc, còn đâu chả làm được gì.”   



“Nhưng lần này mạo hiểm một chút, coi như có tiến bộ.”  

Bạc Hạc Hiên nhìn chỗ tóc bị đốt cháy của cô, sau đó lại nhìn bộ dạng hưng phấn của cô. Vốn định nói mấy câu dạy dỗ rồi cuối cùng lại chả nói được gì.   

Cô gái này…….khiến cho người ta muốn khám phá ở mọi khía cạnh.   

Dù là mặt nào, cô và anh cũng giống nhau, có một loại điên cuồng chảy trong xương thịt.   

“Cho nên lúc nãy em lôi anh ra đánh nhau, là bởi vì ‘tiêu trừ hoả khí’, cần tìm người giúp đó hả?”  

Khương Mạn gật đầu: “Hiểu nhanh thật! đúng là Bạc tư bản!”  

“Thế bây giờ cô giáo Khương có muốn thể hiện đẳng cấp nữ vương của mình không ạ?” người đàn ông híp mắt lại, sắc mặt vô cùng nguy hiểm.  

“Anh cũng đang có chút ‘không tiêu được’, em nói xem anh nên làm gì?”  

Khương Mạn nhìn cái bộ dạng cười như không này của anh, tự nhiên thấy quen mắt thế.   

Nhìn y như một tên đàn ông sở khanh mà đẹp trai vậy. Khương Mạn nhướng mày.   

Hai phút sau, Bạc ảnh đế ăn mặc chỉnh tề, gương mặt u ám, trên tay cầm một hộp thuốc thực phẩm chức năng hỗ trợ tiêu hoá rồi đi mất.  

Lúc đi tới thanh máy, tình cờ gặp Khương Tiểu Bảo và Tự Thiên Sách đang đi mua đồ ăn đêm, phía sau còn có Khương Nhuệ Trạch.   

“Ô, Hiên Hiên” Tự Thiên Sách hô to.   

Bạc Hạc Hiên gật đầu một cái, sắc mặt không được tốt lắm đi thẳng.   

Đồng chí Tự Nhiên Sách chớp mắt: “Chuyện gì nhỉ, tức như vậy, còn chả thèm để ý người khác.”  

“Chắc là không phục vụ chị em tốt nên bị đuổi ra ngoài!” Thiếu gia Bảo Nhi cắn que xiên trên tay nói chắc nịch.   

Vừa nói dứt câu thì bị Khương Nhuệ Trạch vỗ cho một cái vào đầu: “Em gái ông đây là loại người thế à?”  

“Anh họ! anh không tin tưởng vào mê lực của chị em à! nhìn cái tên tiểu thịt tươi kia là biết, chắc chắn đang nghĩ cách trèo lên giường của chị em!”  

Khương Nhuệ Trạch không biết nói gì, một lúc sau mới nặn được ra: “Đúng là như vậy….”  

“Vậy là đúng rồi!” Thiếu gia Bảo Nhi hất cằm: “Chậc chậc chậc, không hiểu sao, tên đó ngoài được cái mặt, chân có chút dài thì có gì đặc biệt chứ, nhan sắc……coi như hơn em được một chút.”  

“Chả hiểu chị em nhìn trúng hắn vì cái gì?”  

“Gia tộc Lancelot lớn như vậy, loại trai đẹp nào chả có, thế mà lại tìm ……”  

Đồng chí Thiên Sách nhìn đồ đệ của mình, cắn một miếng xiên nướng trong tay, ánh mắt hóng hớt sáng lên: “Đồ đệ nói lời này có lý.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play